Neville bối rối kinh khủng. Cứ nghĩ đến những gì mình làm với cây sầu riêng kia, tâm trí hắn cứ trôi dạt đến phương trời nào ấy, móng vuốt cũng mất tự nhiên bắt đầu cào cào đất.
Lục Thu quay sang nhìn Ruth: "Ông có nhìn thấy không?"
Ruth chớp mắt mấy cái, chẳng nói lời nào nhìn Neville, ánh mắt điên cuồng ra hiệu nhưng hắn lại hoàn toàn làm lơ. Mồ hôi lạnh trên trán ông ta không ngừng ứa ra, đột nhiên, ông ta có cảm giác kiếp quản gia của mình đang gặp phải thách thức vô cùng to lớn. Giờ nên giấu tiếp hay thẳng thắng đây? Ông ta không trả lời, hỏi lại: "Cô thích ăn quả này sao?"
Lục Thu gật đầu: "Thích lắm, quả này ăn vừa ngon vừa giàu dinh dưỡng, chỉ là mùi hơi nồng. Đã lâu rồi tôi chưa ăn, thèm lắm luôn, đáng tiếc quả này chưa chín. Đương nhiên, tôi biết mọi người không chịu được mùi quá nồng, lần sau tôi sẽ ăn ở ngoài đợi tản hết mùi rồi vào nhà."
Ruth lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Neville.
Coi đi, người ta tri kỷ biết bao nhiêu!
Neville nuốt nước bọt ừng ực, lập tức biến thành hình người đến cạnh Lục Thu, nhưng hắn vẫn giữ lại tai và đuôi, thậm chí ngay cả móng vuốt cũng không biến đổi. Hắn đưa móng vuốt nhỏ xinh với đệm thịt màu hồng phấn vào tay Lục Thu. Quả sầu riêng trong tay Lục Thu suýt rớt luôn. Cái này... đệm thịt gì đó đúng là...
Neville mở to đôi mắt màu hổ phách vừa ngây thơ vô tội vừa nghiêm túc nhìn Lục Thu, trên mặt đầy sự chân thành:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-chu-tu/1661703/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.