Edit: Tiệm Bánh Sò
Lục Thu ngủ ngon giấc, nhưng Neville lại trằn trọc cả đêm không ngủ. Vết thương trên lưng hắn vẫn còn đau, hơi ngứa, đó là tác dụng phụ của thuốc, mãi đến khi hừng đông hắn mới có thể chợp mắt được.
Mặt trời lấp ló nhô lên, mây hơi nhiều nhưng ánh bình minh vẫn rất rực rỡ. Lục Thu rón rén chui ra khỏi ngực mèo lớn, duỗi lưng một cái. Ngày thường cô chỉ cần khẽ động đậy thì mèo lớn sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng hôm nay hắn chỉ vung đuôi một cái, cũng không mở mắt ra. Mèo đều thích ngày ngủ đêm thức, không giống con người. Lục Thu thấy thế chỉ nhẹ nhàng xoa xoa phần lông bụng của hắn, đợi đến khi đuôi mèo không còn vung vẫy nữa, chìm vào giấc ngủ sâu, lúc này cô mới ra khỏi ổ mèo.
Ruth bưng bữa sáng vào nhìn thấy Neville còn đang ngủ cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt thức ăn lên bàn. Lục Thu ôm chân bàn leo lên, Ruth thấy thế nhẹ nhàng túm gáy cô nâng lên. Nhưng không đợi Lục Thu thấy bữa sáng ăn gì thì đã phát hiện cái bàn này đột nhiên cao lên, cao mãi đến hơn bốn mét, cô không khỏi dịch vào giữa bàn. Cả quá trình này Ruth không đi đâu cả, cứ ngồi trước bàn nhìn cô. Lục Thu rất ít khi có cơ hội đối mặt với báo đen, con báo này cho cô một cảm giác rất nguy hiểm, trông nó hình như không thích cô cho lắm.
Dù Ruth vẫn luôn thuyết phục Neville phải đối xử thật tốt với Lục Thu, nhưng thực ra ông lại không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-chu-tu/1661652/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.