Yên Tử nhẹ nhàng bước vào Lãnh Hàn Lâu, nơi đây không hề thay đổi từ khi Hứa Thanh ra đi. Hàn Tuấn Phong không cho phép ai động đến nơi này… tất nhiên là ngoài trừ việc lau dọn.
Cảnh vẫn vậy nhưng người đã khác xưa.
…
" Phong ca, huynh lại đây uống chút canh bổ đi."
Hàn Tuấn Phong ôm Bảo Bối, nép mình vào góc giường… Nếu không phải đã chơi với nhau từ nhỏ, Yên Tử không tin mình có thể nhận ra người đàn ông đang ngồi đó là Phong ca.
" Phong ca, huynh không thể tiếp tục sống như thế này được… Tỷ ấy.. đi rồi. Bây giờ là lúc cho huynh tiếp tục sống."
Hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng
" Bằng cách nào? – hắn ngước lên nhìn nàng – Bằng cách nào? Nàng ấy đã đi rồi, và mang cả thế giới này theo mình. Nếu không phải ta hứa với nàng, mình sẽ tiếp tục sống, ta đã sớm đi theo nàng rồi, sẽ không phải ở đây gánh chịu sự tra tấn này."
Yên Tử cố gắng nèn lòng, Hứa Thanh ra đi quả thực là mất mát rất lớn…
" Phong ca, phải có một lý do mà Thanh tỷ muốn huynh tiếp tục sống. Thanh tỷ đã từng kể cho muội nghe chuyện phụ mẫu tỷ mất, và tỷ ấy đã khổ sở thế nào. Phong ca, Thanh tỷ đã dùng tình yêu với phụ mẫu để vui sống. Huynh yêu tỷ ấy phải không, vậy huynh có thể tiếp tục sống không?"
…
Rất lâu sau.
…
Hai con ngựa phi nhanh dọc theo con sông…
" Phong ca, chờ muội với…" Yên Tử gọi với theo Tuấn Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-ai-xuyen-khong/774298/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.