Đám cưới diễn ra đúng như cái cách mà Hứa Thanh muốn nó trôi qua, mặc dù các vị khách đi xem có phần thất vọng khi không được chứng kiến màn bỏ trốn ngoạn mục của vương phi…
Hứa Thanh bắt buộc phải mặc áo cưới cổ đại nhưng nàng đã cách tân nó đi một chút… ok… thực ra là khá nhiều. Nàng e rằng trong lịch sử cổ đại sẽ hiếm gặp một chiếc váy cưới nào trông như vậy và một cô dâu dám mặc chiếc váy này. Một chiếc váy để hở vai, hai phần ba vòng một, tay áo được cách điệu theo phong cách phương Tây, ngay cả chất liệu váy cũng không hề bình thường…
Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo ngoại trừ một số vị khách mà Hứa Thanh mong đợi đã không đến. Thiên Hạo đã về nước, Chiến Cơ thì không thể đến. Cha già, thề có chúa, nàng đã lật tung cả vương phủ lên mà không tìm thấy. Điều đau xót nhất trong lòng Hứa Thanh là anh trai – ngươi thân duy nhất còn sót lại của nàng đã không thể đến dự hôn lễ của nàng…
…
Được rồi, nàng sẽ bắt hắn trả giá cho chuyện này.
Hứa Thanh đã năn nỉ đến gãy cả lưỡi mà hắn nhất quyết không cho nàng bỏ qua cái vụ đưa tân nương vào trong phòng chờ… Mà thậm chí hắn còn dám cho hai a hoàn đứng đó canh chừng không cho nàng lật cái khăn đội đầu – đã được cải tiến với chất liệu tơ tằm và voan của nàng chứ, thật là vô lý…
…
Đột nhiên có cảm giác trống trống, Hứa Thanh vội vàng đưa tay lên nhấc khăn che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-ai-xuyen-khong/774295/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.