Hứa Thanh chết lặng, đây là một cơn ác mộng kinh tởm nhất mà nàng nhớ đã từng trải qua nhưng cũng không khiếp sợ đến nỗi này…
Tiếng ếch ộp đưa nàng về thế giới hiện tại, Hứa Thanh quay người hòng đập cửa thoát ra ngoài nhưng vô ích, cánh cửa đã bị khóa chặt.
Các dây thần kinh trong nàng căng ra, tim đập như điên loạn, nỗi sợ hãi lên đến kịch điểm. Trong giây phút này não bộ nàng hoạt động hết công suất, nàng phản ứng như một ra đa cực nhạy với bất cứ điều gì xảy ra dù là nhỏ nhất. Chạy đã không thể, Hứa Thanh dùng hết sức nhảy đến chỗ bàn trang điểm, vì nơi đây nàng đã nghịch quá nhiều chất hóa học nên lũ sâu bọ không dám bò đến gần. Đến được vị trí gần như được coi là an toàn, lúc này, các dây thần kinh mời chão ra, thay vào đó là một nỗi kinh hoàng khác. Hứa Thanh ngồi đó co ro, hai tay ôm đầu trong khi Bảo Bối đang bấu chặt trên vai nàng. Nàng tê liệt rồi, mất đi hoàn toàn các giác quan, thậm chí không thể cảm nhận cơn đau từ vết thương đang chảy máu từ vai.
Hai tay nàng bắt đầu vò tóc, ôm chặt đầu. Nóng, nóng đến kinh khủng, tất cả xung quanh nàng là một màu tối. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc nến càng khiến Hứa Thanh không thể rũ ra khỏi đầu hình ảnh những con sâu bọ tởm lợm đó
" Bố, bố ơi, cứu con…."
" Không sao đâu con gái, bố ở đây rồi, chúng không sẽ không làm hại con đâu."
" Bố…con sợ…"
" Bố ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-ai-xuyen-khong/774260/chuong-37.html