Ru được con mèo ngủ xong, Hứa Thanh nằm ụp xuống đệm. Thế này là quá nhiều so với mức nàng có thể chịu đựng được, và đấy mới chỉ là bắt đầu… Nàng không dám tượng tưởng được nếu ngày ngày tháng tháng như thế này thì nàng sẽ sống được bao lâu. Hứa Thanh càng không thể tượng tượng được đêm đó trong khi nàng ngủ ngon giấc thì có một người mất ngủ…
Ư… tại sao cảm giác trên mặt có cảm giác ấm ấm, mềm mềm, buồn buồn…
Hứa Thanh cố gẳng mở mắt. Oa dễ thương quá, là Bảo Bối đang nghịch trên mặt nàng. Giá như ngày nào khi nàng mở mắt đều thấy cái mặt đáng yêu của Bảo Bối thay vì cái mặt của ai đó. Hứa Thanh uể oải thức dậy bế Bảo Bối ra khỏi phòng.
" Là ngươi giờ này mới dậy sao? Mặt trời đã lên từ lâu rồi." Lý quản gia lên tiếng khi thấy nàng bước ra.
Cái gì mà muộn chứ, ước chừng cũng chỉ 7h giờ sáng chứ mấy. Hứa Thanh nhăn mặt.
" Dậy rồi mau đi theo ta, vương gia phân phó kêu ngươi đi nhổ cỏ ngoài vườn."
Ừm…..what( cái gì) …..Nhổ cỏ???? Tên vương gia đáng chết này, không kêu nàng hầu hắn thay y phục thì kêu nàng đi nhổ cỏ… Hứa Thanh định buông tiếng cãi lại thì đã bị quản gia chặn họng
" Vương gia có dặn nếu ngươi không nhổ thì đem đánh 50 trượng rồi đem tay chặt bỏ… Ngươi tốt nhất đừng phản kháng."
AAAAAAAA!!!!! Chỉ có thể là hai từ " Biến thái"… Không phải là biến thái, bệnh hoạn, thần kinh, trốn trại… Hàn Tuấn Phong ta nguyền rủa tổ tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-ai-xuyen-khong/774234/chuong-11.html