Cảnh báo: Nội dung chương 70 này hơi nhạy cảm, chỉ dành bạn đọc trên 20 tuổi nhé!
Lúc Trình Lục Dương thức dậy, Tần Chân còn đang ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng cô nhận được tin nhắn, Tần Chân sờ soạng trên tủ đầu giường, mang lại gần để xem thì thấy là Trình đại gia nhà cô gửi.
Trình Lục Dương nói: “Trình Tần thị, mau dậy mau dậy!”
Cô quét mắt nhìn đồng hồ ở góc bàn… Năm giờ bốn bảy phút sáng.
Cô cứ tưởng Trình Lục Dương đang đùa dai nên nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.
Vài phút sau, có người đẩy cửa phòng ra cạch một tiếng, Trình Lục Dương bật toàn bộ đèn trong phòng, ngọn đèn chói chang rọi vào mắt cô khiến cô không mở được mắt.
Cô mệt mỏi dùng chăn che đầu: “Anh bị thần kinh à, sớm thế làm cái quỷ gì đấy?”
Trình Lục Dương vô cùng nghiêm túc đi đến ngồi xuống cạnh giường: “Trình Tần thị, em đã quên hôm nay chúng ta phải làm gì sao?”
“… Đến nhà em gặp cha mẹ em.” Trong chăn vọng ra giọng rầu rĩ của Tần Chân.
“Cho nên dậy mau!”
“Trời đất, bây giờ anh đi, cha mẹ em cũng chưa thức dậy!” Tần Chân lật người, đưa lưng về anh: “mau về ngủ mau về ngủ đi, em buồn ngủ lắm.”
“Không được! Từ thành phố tới nhà em phải đi hơn một tiếng, hơn nữa, anh còn phải chăm chút quần áo nữa? Làm bữa sáng mất khoảng hai mươi phút, ăn sáng cũng phải tốn hai mươi phút, kiểm tra quà cáp này nọ xem đủ chưa cũng phải hai mươi phút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieng-doc-thanh-doi/1872694/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.