Cơm nước xong xuôi đám bạn lục tục rời đi. Lâm Thư ngủ lại nhà, còn nằng nặc đòi ngủ chung giường với Hoắc Vãn.
"Này nhé tớ bay cả ngày mới tới mà cậu cho tớ ở khách sạn hả, lương tâm của cậu đâu!" Lâm Thư cao tương đương Hoắc Vãn, lúc này đang túm eo Hoắc Vãn từ phía sau, vừa nũng nịu vừa hung dữ kéo Hoắc Vãn vào phòng, "Ngủ với bố nhanh, hôm nay bố phải chiều em cho thật thỏa!"
Hoắc Vãn bám cứng khung cửa: "Tớ ngủ sofa, nhường cậu ngủ giường tớ đấy."
"Không!! Hôm nay ta muốn tâm sự thâu đêm với nhà ngươi!"
Ba Hoắc mẹ Hoắc ngồi ghế, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.
Bắt gặp ánh mắt của mẹ, Hoắc Vãn lập tức chớp mắt đầy đáng thương: "Mẹ cứu con-------"
Bên ngoài, Hạ Xuyên vặn tay nắm cửa, cởi giày ở huyền quan.
Phòng khách còn hỗn loạn, lại thêm tiếng ti vi rất lớn nên không ai nhận ra hắn đã trở về. Hắn nhìn Hoắc Vãn bị người khác kéo vào phòng, sau đó cánh cửa đóng sầm và không mở ra nữa.
"Ấy Tiểu Hạ về rồi hả cháu, ăn cơm chưa?" Mẹ Hoắc vẫn đang rất tươi cười.
Hạ Xuyên gật đầu mỉm cười, chẳng qua ánh mắt lại lạnh băng: "Ăn rồi cô ạ."
"Mai sáu giờ cô phải ra sân bay rồi, không gọi mấy đứa dậy được. Ba đứa tự giác ăn uống đầy đủ nhé."
"Vâng cô."
Sau khi bị kéo vào phòng, Hoắc Vãn vừa sửa sang áo quần bị Lâm Thư kéo nhăn vừa hoang mang tột độ.
"Sao giờ cậu khỏe thế, tập gym à?" Trước kia rõ ràng chỉ có cậu kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-vi-ky-nam/1124544/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.