Editor: Phong Nguyệt
Beta: Dưa_chan
Hiện tại trong trang viên, Macquarie rất tín nhiệm ta. Thậm chí còn hơn cả lão người hầu lâu năm của hắn, đương nhiên bọn họ cũng vô cùng minh bạch năng lực thỏa mãn chủ nhân khi ở trên giường của ta. Nhưng qua huấn luyện bọn họ cũng không nhiều lời, thậm chí thái độ đối đãi ta cũng không bao giờ có cái gì đặc biệt hay cải biến.
Những khách nhân thời gian dài ngốc ở chỗ này, mỗi ngày đều thương nghị thương nghị thương nghị.
Ta không biết bọn họ tranh luận cái gì, nhưng Macquarie tranh luận ở đây cũng không chiếm được nhiều ưu thế. Khi bưng trà tiến vào ta cũng có thế nghe được một ít, hắn cũng không phải chiếm ưu thế tuyệt đối: Dù hắn là chủ của Louisiana, dù hắn cùng với quốc vương Pháp có quan hệ đặc biệt, nhưng khi giao dịch cũng tuyệt đối không có quyền làm chủ——- Có thể có được Louisiana, Anh quốc cũng không để cho mọi thứ tự diễn ra.
Nhưng Macquarie đồng dạng ở lúc khách nhân nổi loạn dễ dàng áp chế bọn họ.
… Hẳn là thế lực ngang nhau đi?
Colleman không bao giờ trước mặt bất cứ ai đối xử đặc biệt với ta——- chúng ta dùng ánh mắt để trao đổi. Ta đối với trang viên này thông thuộc cùng hắn đối bốn phía biên cảnh nắm rõ,
bọn ta dùng giấy để bàn bạc qua lại.
Trên khay đựng một bộ đồ sứ của Anh quốc, muốn bê toàn bộ cần nhất chính là sức lực —— mỗi lần cố sức vết thương trên lưng đều truyền tới từng đợt đau xót. Mang theo một bình hồng trà, bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-hoa-chung-thuc-vien/83393/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.