*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2 năm sau.
"Ô."
Lúc ra đến cổng bệnh viện tự dưng tôi gặp được đồng nghiệp trong công ty.
"Dạo này cuộc sống không ổn nên anh đi chụp chiếu xem thế nào. Mày thì sao."
"Bệnh nghề nghiệp như nhau." - Tôi nhăn mặt bóp bóp vai.
"Chú em cày cuốc kinh thế bị vầy còn nhẹ đấy."
"Cày cuốc để còn nghỉ hưu sớm chứ cứ làm cái nghề này tổn thọ thấy bà."
Ông anh nghe thế bật cười mà huých vai tôi một cái.
"Thế thì tranh thủ lúc còn sung mãn mà kiếm cô em nào đi chứ."
"Chịu thôi, mấy con thú trong nhà em ghen lên là hành em đó."
"Nuôi chó mèo à?"
Tôi chỉ cười, không nói.
Đợt vừa rồi đổi chỗ làm nên tôi cũng kiếm chỗ trọ mới cho gần chứ không ăn nhờ ở đậu căn hộ chung cư của thằng Nguyên nữa. Cái ổ mới này tuy nhỏ hơn nhiều nhưng giúp tôi giảm bớt cảm giác trống vắng, cô đơn hơn hẳn.
Nằm nghỉ một lúc, tôi lại lật đật dậy đi tắm để tí còn đi chơi.
Ai ngờ tắm xong rồi, lựa áo quần xong rồi thì thằng Vinh lại bùng hẹn.
Báo đần: Hủy kèo tối nha. Má mì lại lôi tao đi xem mắt, hứa đi nốt lần này là tha cho tao, phiền vãi.
Báo đần: Có gì tao bù sau nha nha.
Tệ thật đấy.
Không có lần sau đâu thằng khốn nạn, nó có biết bùng kèo là đại tội không thể tha thứ trong xã hội loài người hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897360/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.