Tôi đứng im bất động, không tin nổi vào mắt mình.
Tôi không thể tin là....
____________________
Liên tiếp những tiếng nổ giòn tan, từng đợt pháo hoa được bắn lên in đậm muôn vàn sắc màu lên màn trời đêm đen thăm thẳm.
"Đẹp ghê anh nhỉ."
"Ờ."
Tôi ngồi vắt chéo chân ở ghế đá còn nhãi Thanh háo hức đứng dậy ngước lên trời nhìn pháo hoa mãi không chán.
"Này, cho mày." - Tôi rút túi quần ra bao lì xì đỏ chọc chọc vào eo nó. - "Năm mới bớt làm phiền tao."
"Em cũng có lì xì cho anh nè." - Nó rút từ túi áo khoác dạ ra cái bao đỏ đưa lại cho tôi. - "Năm mới vui vẻ hơn nha."
Hai đứa đi xuống phòng bệnh xem bố già thế nào thì thấy ổng đang ngồi xem táo quân với bà bệnh nhân cùng phòng, thấy bọn tôi đến thì ổng gọi tới xoa đầu hai đứa.
"Năm mới hai đứa phải hòa thuận, Hữu không được bắt nạt em, phải che chở cho em nhớ chưa?"
Tôi nhìn nhãi Thanh càng ngày càng ra dáng anh trai hơn mình mà dở khóc dở cười.
"Giờ ai bắt nạt nổi nó."
"Anh Hữu không bắt nạt con đâu."
Rồi ổng phát cho mỗi đứa một chiếc lì xì, tôi nhận lấy cất vào túi áo trước ngực để chung chỗ với cái lì xì của nhãi Thanh.
"Bố ơi, năm mới bố chóng khỏi bệnh rồi về với bọn con nhé." - Nhãi Thanh quỳ xuống ghé đầu lên cạnh giường tha thiết nói.
"Ừ."
Tôi không nói gì, lẳng lặng ngồi một chỗ nghĩ vẩn vơ rồi chợt tự hỏi.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897320/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.