"Khóc, lại khóc cái gì?!"
__________
Sắp thi cuối kì nên tôi tranh thủ chiều nào được nghỉ sẽ phắn ngay ra thư viện để học, ngày xưa tôi không chăm học thế đâu, từ lúc ăn no đòn tự nhiên chăm học vậy đó.
Vậy mà tôi lại gặp thằng Nguyên đang yên lặng mở laptop ngồi học, toan lựa chỗ khác ngồi thì nó vẫy vẫy gọi tôi lại, toan giả ngu thì bị hăm dọa hội đồng.
"Ôn môn gì đấy?" - Thằng Nguyên hỏi tôi.
"Chắc ôn Hóa trước."
"Hữu cơ dễ mà, ôn giải tích đi, tao chỉ cho."
Trong số ba thằng thì thằng Nguyên là đối tượng dễ giao tiếp bằng phương thức của loài người nhất, ít nhất nếu có đấm đá thì nó cũng đánh tôi nhẹ hơn hai thằng kia.
"Vẽ bảng biến thiên làm gì, bài này bấm máy cũng ra mà."
"Bấm không ra." - Tôi đưa máy tính cho nó xem.
"Ngốc thế, mũ chẵn thì bỏ ra."
Hai đứa cùng nhau giải xong nửa cái đề, đến câu hình học tôi chưa làm được thì bị kẹt, ngập ngừng nhìn nó không biết có nên hỏi hay không.
Thằng Nguyên cười trừ chống cằm bảo tôi.
"Hỏi đi, hôm nay tao không đánh chó."
Tôi cau có chỉ cho nó xem.
"Câu này."
Học thêm tiếng nữa thằng Nguyên rủ tôi đi ăn vặt cho đỡ chán, tôi bảo bao mới đi thì nó gật đầu bảo cứ đớp thoải mái. Cho đến khi thanh toán thì cu cậu ngơ ngác bảo không có tiền mặt, báo hại tôi phải khóc hết nước mắt dốc hết chỗ tiền trong ví để trả thay.
Biết thế không gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-cuong-sam-vai-phan-dien/897314/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.