Chương trước
Chương sau
Nghe lời của Triệu Địa, thiếu nữ áo trắng hiển nhiên là có hơi thất vọng, nàng nói:
- Viên Trú Nhan đan này, bản điếm bằng lòng thu vào với giá một ngàn năm trăm linh thạch, đạo hữu chỉ cần bù thêm năm trăm linh thạch nữa là có thể lấy đi hai bộ pháp trận Lục Luân Tuyệt Linh trận cùng Thiên Phúc Lưỡng Cực trận.
Một ngàn năm trăm linh thạch! Giá này so với Triệu Địa tưởng tượng còn nhiều hơn một chút. Xem ra, phàm là thiếu nữ, nhất là thiếu nữ xinh đẹp, bất kể là phàm nhân hay người tu tiên đều coi trọng dung mạo của mình. Từ đó có thể thấy được, thiếu nữ áo trắng không thấy được dung mạo này hẳn là nhan sắc không kém.
Nghĩ tới những thứ này, Triệu Địa âm thầm cảm thấy Trú Nhan đan thật sự là đồ tốt, sau này nếu có cơ hội sẽ thu mua thêm một ít. Cầm đan dược này giao dịch cùng nữ tu sĩ vừa an toàn, giá trị lại không thấp.
Bất quá ý nghĩ này trong nháy mắt đã biến mất, vạn nhất có người tò mò về lai lịch Trú Nhan đan của hắn, chẳng phải là vẽ rắn thêm chân, tự tìm phiền phức?
Kế tiếp, Triệu Địa thanh toán năm trăm linh thạch, sau đó đón lấy từ tay thiếu nữ áo lục mấy chục trận kỳ trận bàn màu sắc khác nhau, cùng một chiếc ngọc giản. Trong ngọc giản này chẳng những chỉ thị cặn kẽ làm cách nào bố trí hai pháp trận này, hơn nữa còn nói sơ qua một ít vấn đề thông thường có liên quan tới việc sử dụng trận pháp.
Đối với tu sĩ không biết chút gì về trận pháp như Triệu Địa, không thể nghi ngờ là hết sức hữu dụng. Triệu Địa cũng không phải là người quan trọng hóa chuyện phục vụ, cho nên hết sức hài lòng.
Sau khi Triệu Địa rời khỏi Huyền Dịch các, lại đi tới những cửa hàng khác trong phường thị, mua một ít vật phẩm bao gồm bốn năm đan phương đan dược gia tăng tu vi cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Trong đó có hai loại đan dược chỉ hữu dụng với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cần vài loại yêu đan cấp ba làm tài liệu chủ yếu luyện chế. Còn có hai loại đan dược có cả hiệu quả với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cần yêu đan cấp năm mới có thể luyện chế.
Yêu đan cấp năm chính là nội đan của yêu thú cấp năm. Mà tu vi của yêu thú cấp năm tương đương với tu sĩ Kết Đan sơ kỳ của loài người. Tự nhiên hiện tại Triệu Địa chưa thể có được loại yêu đan này.
Trong lúc Triệu Địa mua đan phương, lại thuận tiện hỏi thăm một chút giá cả yêu đan. Một viên yêu đan cấp ba bình thường, giá cả nằm trong khoảng bảy tám trăm linh thạch, yêu đan cấp bốn gần hai ngàn linh thạch một viên. Về phần yêu đan cấp năm sẽ không thấp hơn bốn ngàn linh thạch.
Đây là nội đan của yêu thú thường gặp, nếu là một ít yêu đan cực kỳ hiếm thấy, giá cả thường thường cao hơn chừng gấp đôi.
Giá cao như vậy làm cho Triệu Địa bỏ đi ý nghĩ mua yêu đan về luyện chế đan dược. Nếu cứ cách vài ba ngày hắn lại mua vài viên yêu đan, sớm muộn gì cũng bị người ta để mắt tới.
Yêu đan chủ yếu dùng để luyện chế đan dược, nhu cầu này có thể nói là vĩnh viễn không bao giờ dứt, cho nên giá cả lúc nào cũng duy trì ở một mức cao.
Mà so ra tài liệu yêu thú sẽ rẻ hơn rất nhiều.
Triệu Địa mua một hai loại tài liệu yêu thú, một ít nguyên liệu phụ trợ dùng luyện khí, một ít nguyên liệu chế phù, cùng với một ít khí cụ dùng bố trí động phủ, sau đó rời khỏi Tây Tinh đảo, ngự khí phi hành về phía Bắc.
Dọc trên đường đi Triệu Địa vô cùng thận trọng, phi hành giữa không trung mười mấy ngày, băng ngang qua mười mấy đảo. Hắn phát hiện ra quả nhiên như lời Tiếu Diệp, phàm là đảo có linh mạch trên đó, đều có thôn trang hoặc thành trấn của phàm nhân. Mà đảo không có linh mạch, bất kể là lớn hay nhỏ, địa hình thế nào, cũng chỉ là hoang đảo không có người.
Theo như lời Tiếu Diệp, đây là vì thời tiết bên trong Tinh Thần Hải vô cùng khắc nghiệt, biến đổi đa đoan, rất hay có bão táp cuồng phong tập kích. Nếu không có người tu tiên bày ra trận pháp bảo vệ, phàm nhân khó có thể sinh tồn được. Mà người tu tiên không hề có hứng thú với những đảo không có linh mạch, cho nên những đảo ấy cho dù có tài nguyên đất đai phong phú, cũng không ai ở.
Ở Kim Diễm quốc, thế giới của phàm nhân và thế giới của người tu tiên hoàn toàn tách biệt, hoàn toàn độc lập, khác với ở Tinh Thần Hải, phàm nhân dựa vào người tu tiên mà sống.
Những phàm nhân cư ngụ ở trên đảo, được trận pháp người tu tiên bảo vệ cũng phải hoàn thành một ít chuyện quy định, hoặc nộp một số linh thạch nhất định mới có thể tiếp tục sống trên đảo. Đối với phàm nhân ở Tinh Thần Hải, người tu tiên chính là thần tiên sống có thể thấy được sờ được, thần thông quảng đại, cao cao tại thượng.
- Triệu Địa trở thành đảo chủ Lạc Già đảo, cũng không tránh khỏi qua lại với phàm nhân sống trên đảo.
Vì vậy sau khi phi hành nửa tháng tới Lạc Già đảo, Triệu Địa cũng không trực tiếp đi tới Lạc Già sơn bố trí động phủ, mà là bay đến bầu trời của trấn nhỏ duy nhất trên đảo này, nói với đám phàm nhân bên dưới đang ngửa cổ nhìn lên:
- Ta là đảo chủ mới của bản đảo, trấn trưởng trên đảo là vị nào, mời tới gặp ta ngay tức khắc!
Thanh âm không lớn, nhưng truyền vào trong tai mỗi người rất rõ ràng.
Nhất thời liền có mấy người nhanh chóng chạy đi thông báo trấn trưởng, những người còn lại đứng yên lặng bất động, cũng không dám đi lại xung quanh, cũng không dám ngồi xuống không nhìn. Bất quá thỉnh thoảng bọn họ len lén ngẩng đầu lên nhìn tiên sư một cái, sau đó không dám nhìn nữa.
Ngược lại có mấy đứa trẻ nhìn chằm chằm Triệu Địa giữa không trung, không hề chớp mắt một lần nào. Mà người lớn bên cạnh những đứa trẻ ấy vội vàng kéo chúng sang bên, sợ chúng có hành động gì không đúng chọc giận vị tiên sư Đại nhân này.
Cũng có mấy kẻ to gan nhìn Triệu Địa vài lần, hy vọng có thể nhìn rõ mặt vị thần tiên sống sau này sẽ ảnh hưởng tới một thậm chí mấy đời người trên đảo, rốt cục có tính tình thế nào. Đáng tiếc chính là, trên mặt vị tiên sư này thủy chung không giận không vui, không buồn không oán, không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì. Nếu ai nhìn lâu, tiên sư sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại một cái, những người này bị dọa sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu, không dám nhìn lâu.
Vốn trên đường phố vô cùng náo nhiệt, bởi vì vị tiên sư từ trên trời giáng xuống này xuất hiện, lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sau khoảnh nửa canh giờ, có bảy tám người vội vội vàng vàng chạy đến chỗ này, người cầm đầu là một hán tử trung niên vóc người hơi mập, có hơn bốn mươi tuổi. Bởi vì chạy vội, mặt mũi y trở nên đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Sau khi chạy tới trước người Triệu Địa không xa, liền khom lưng hành lễ, thở hổn hển nói:
- Tiểu nhân Chương Mạch, là trấn trưởng hiện nhiệm của trấn này. Làm phiền tiên sư Đại nhân chờ lâu, kính xin tiên sư Đại nhân tha thứ. Không biết tiên sư có gì căn dặn?
Triệu Địa lấy ra một chiếc lệnh bài, thảy ra bay tà tà tới trước mặt trung niên:
- Ngươi ngẩng đầu lên, có nhận ra được vật này chăng?
Trung niên theo lời Triệu Địa đứng dậy ngẩng đầu, thấy lệnh bài trước mắt bèn nói:
- Vật này chính là tín vật của đảo chủ bản đảo, tiên sư Đại nhân chính là đảo chủ mới của bản đảo, bọn tiểu nhân tham kiến đảo chủ!
Nói xong, trung niên hướng về phía Triệu Địa sụp lạy, những người còn lại thấy vậy, cũng rối rít quỳ lạy theo.
Triệu Địa khẽ cau mày, hắn không quen với tình cảnh như vậy, bèn thản nhiên nói:
- Tất cả đứng lên đi, không cần đa lễ! Chương Mạch, trận pháp hộ đảo của đảo này mỗi năm tiêu hao bao nhiêu linh thạch?
- Bẩm đảo chủ, căn cứ kinh nghiệm trước đây, mỗi năm cần khoảng hai mươi linh thạch. Phàm nhân trên bản đảo không nhiều, chỉ có mười lăm vạn người, một năm tói đa chỉ có thể gom được mười khối linh thạch.
Trung niên nói tới đây không khỏi có chút run sợ trong lòng. Nếu vị tiên sư Đại nhân này bất mãn với số linh thạch mà bọn họ nộp lên, đòi gia tăng gấp đôi, vậy cuộc sống của bọn họ sau này sẽ vô cùng vất vả.
Đối với người tu tiên mà nói, việc mà phàm nhân có thể làm cực kỳ có hạn, không ngoài thay thế người tu tiên cấp thấp phục vụ, làm một ít công việc cực nhọc, linh thạch kiếm được thật sự ít tới mức đáng thương.
Mười lăm vạn phàm nhân, còn bao gồm cả phụ nữ và trẻ con bên trong, một năm có thể kiếm được mười khối hạ phẩm linh thạch đã là chuyện rất không dễ dàng.
- Không cần! Ở đây là linh thạch đủ cho năm năm, sau này cứ mỗi năm năm, ngươi tới Lạc Già sơn tìm ta lấy linh thạch một lần. Thời gian còn lại không cho phép có phàm nhân bước vào trong Lạc Già Sơn!
Triệu Địa bỏ xuống một đống hạ phẩm linh thạch đủ các màu sắc, rơi trước mặt trung niên, sau đó ung dung rời đi. Nói tới mấy tiếng sau cùng, chỉ nghe thấy tiếng nói mà không thấy người đâu.
- Đa tạ đảo chủ, tiểu nhân tuân lệnh!
Mặc dù không thấy bóng dáng Triệu Địa đâu, nhưng trung niên vẫn một mực cung kính khom người hành lễ về phía Triệu Địa vừa mới rời khỏi.
Những phàm nhân khác tại chỗ cũng là như vậy, mặc dù không còn thấy Triệu Địa, bọn họ vẫn không dám thở mạnh, yên tĩnh vô cùng.
Sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, thủy chung không thấy tiên sư đảo chủ xuất hiện lần nữa, mọi người lập tức sôi trào.
- Lão Chương, nói gì vậy, ta không nghe lầm chứ, vị tiên sư đảo chủ này lại không cần chúng ta cung phụng một khối linh thạch nào sao? Còn cho chúng ta một trăm khối linh thạch nữa?
- Đúng vậy, trời cao có mắt, rốt cục chuyện tốt như vậy cũng đến phiên Lạc Già đảo chúng ta! Người của những đảo khác nhất định phải ganh tị đỏ mắt!
- Theo ý ta, mặc dù đảo chủ không cần chúng ta cung phụng linh thạch, nhưng chúng ta cũng nên dành ra một phần, chớ có không biết điều, chọc giận tới đảo chủ Đại nhân.
- Ta thấy chưa chắc, không bằng để dành số linh thạch này lại, ai biết đảo chủ Đại nhân thay đổi chủ ý lúc nào, lúc nào sẽ thay đổi đảo chủ đây? Có chuẩn bị sẽ không phải lo lắng...
- Lão Chương nói có lý, chúng ta phải nhìn xa một chút...
Lúc này Triệu Địa, đã bay sớm đến Lạc Già sơn, bắt đầu tìm kiếm chỗ linh nhãn chi tuyền kia.
Mặc dù đại hán đã cặn kẽ báo cho hắn vị trí cụ thể, nhưng vẫn phải tốn một ít công phu mới tìm được trong một sơn động nhỏ hẹp.
Linh nhãn chi tuyền này thật sự là nhỏ đến đáng thương, chỉ rộng chừng hai ba trượng, linh khí cũng bình thường. Bất quá trong phạm vi xung quanh chừng một trượng, miễn cưỡng coi như đạt tới mật độ tương đương thượng phẩm linh mạch.
- Về phần Địa Hỏa phòng nơi có Địa Phế Chi Hỏa lại nằm trong lòng một ngọn núi khác gần đó.
Triệu Địa hơi suy nghĩ một chút, nảy ra một ý.
Hắn tốn mất nửa ngày mới bố trí xong Lục Luân Tuyệt Linh trận, bao trùm hơn nữa Lạc Già sơn. Sau khi Lục Luân Tuyệt Linh trận này được kích phát, quả nhiên huyền diệu dị thường, ít nhất với thần thức của Triệu Địa, ngoài ngàn trượng căn bản không phát hiện được trong núi có gì khác thường.
Nhìn qua không khác gì những dãy núi bình thường, nhưng trên thực tế, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy có khác biệt không ít với diện mạo chân chính của ngọn núi. Trận pháp huyễn thuật nửa giả nửa thật như vậy khó lòng nhận biết. Và như vậy, dao động linh lực do Triệu Địa tạo ra trong động phủ sẽ được trận pháp che kín, không tạo ra dị tượng gì.
Tuy rằng lúc Triệu Địa luyện khí cũng nắm được vài trận pháp quy mô nhỏ cực kỳ đơn giản, nhưng không thể sánh bằng với cấm chế đại trận này. Đối với Triệu Địa hoàn toàn mù tịt về chuyện này, hắn chỉ có thể vô cùng cẩn thận dựa theo yêu cầu của trận pháp, chôn từng trận kỳ, trận bàn đúng ở địa phương chỉ định, không dám sai một ly. Bởi vì một khi có chút ít khác biệt, sẽ làm cho cả pháp trận lộ ra sơ hở hết sức rõ ràng.
Phạm vi bao trùm của Thiên Phúc Lưỡng Cực trận chỉ có hạn, Triệu Địa bèn bố trí bao phủ hai ngọn núi nơi có linh nhãn chi tuyền và Địa Hỏa phòng.
Hai bộ pháp trận này đều dựa vào trung phẩm linh thạch kích phát, một lần tốn mất bảy tám khối trung phẩm linh thạch của hắn. Nếu là những tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ khác, hẳn phải đau lòng không ít.
Sau khi bố trí pháp trận xong, Triệu Địa bèn lấy linh nhãn chi tuyền và Địa Hỏa phòng làm trụ cột, bố trí động phủ của mình.
Đầu tiên, hắn tế xuất bốn năm món thượng phẩm pháp khí loại đao kiếm như Công Bố kiếm, không ngừng chém phá đá núi, mở ra một thông đạo chừng một trượng từ linh nhãn chi tuyền dẫn tới Địa Hỏa phòng.
Hắn bít lại cửa cũ của Địa Hỏa phòng, sau đó mở hai lối ra vào mới vô cùng kín đáo ở gần thông đạo Địa Hỏa phòng và linh nhãn chi tuyền, nằm trong phạm vi bảo vệ của Thiên Phúc Lưỡng Cực trận.
Sau đó hắn mở sơn động linh nhãn chi tuyền thành một động phủ, có bảy tám gian nhà đá rộng rãi chừng mười mấy trượng. Trên vách, trên nóc nhà đá được khảm rất nhiều Hỏa Quang thạch, lập tức chiếu sáng toàn bộ động phủ.
Về phần những dụng cụ như bàn ghế giường tủ, hắn đã sớm mua một ít ở phường thị. Sau khi mở nhà đá, hắn bèn lấy những dụng cụ này trong túi trữ vật ra, bày biện trong các nhà đá.
Ngoại trừ mở thông đạo và nhà đá trong sơn động, Triệu Địa còn sửa chữa Địa Hỏa phòng khá nhiều, để cho nó trở nên thích hợp với thói quen của mình.
Triệu Địa tốn hết mấy ngày mới làm xong hết thây, vô cùng mệt mỏi, thần thức cùng linh lực đều tiêu hao vô kể. Cho nên hắn ngả lưng xuống giường, ngủ say sưa suốt hai ngày.
Khi hắn khi tỉnh lại, thần thức đã khôi phục hơn phân nửa, còn lại chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được. Sau đó hắn lại cầm lên một khối thượng phẩm Thủy Linh Thạch bổ sung linh lực, lại dùng thần thức xem một chiếc ngọc giản màu đỏ.
Ngọc giản này lấy được trong túi trữ vật của tu sĩ họ Khuông Thái Hư môn. Vị Khuông sư huynh này không hổ là luyện khí đại sư, mặc dù bản thân tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng có được kinh nghiệm và lãnh ngộ sâu sắc về phương diện luyện chế pháp khí.
Trong ngọc giản này giới thiệu cặn kẽ phương pháp và hiểu biết của y về luyện chế mấy trăm món pháp khí các loại trong đời. Chuyện này đối với Triệu Địa có ý nghĩa không kém gì bộ pháp khí Hồng Vân Thập Tam Châm kia.
Hắn muốn lợi dụng một ít tài liệu yêu thú trong tay luyện chế ra mấy món Linh Cụ vừa có thể tăng cường thực lực, lại không quá thu hút sự chú ý của người khác. Hai món trung phẩm Linh Cụ của hắn là Hàn Giao Cung và Băng Hỏa thuẫn đương nhiên là dùng rất tốt, nhưng cũng không dám khinh suất để lộ trước mặt người khác. Bởi vì hai món Linh Cụ này đều cần dùng tới trung phẩm Linh Cụ thuộc tính Băng, giá cả quá cao, thật sự là hết sức thu hút.
Vì muốn gia tăng xác suất luyện chế thành công, cùng với tiến một bước gia tăng chất lượng luyện chế pháp khí, Linh Cụ, cho nên hắn rất cần đọc hiểu, lãnh ngộ tất cả điển tịch luyện khí có trong tay.
Triệu Địa đang đắm chìm trong ngọc giản chợt nhớ tới một chuyện, bèn tạm thời ngừng tìm hiểu điển tịch luyện khí, mà móc ra ngọc giản lấy được của tu sĩ Bách Linh môn trong Hàng Long cốc, ghi lại Ngự Linh Thiên Đàm.
Lúc trước Triệu Địa đã xem lướt qua ngọc giản này, cũng không quan tâm lắm. sau lấy được mấy quả trứng của Bích Hàn Giao, hắn đã xem qua Ngự Linh Thiên Đàm một lần, tìm phương pháp nuôi dưỡng mấy quả trứng thú này.
Phương pháp cũng rất đơn giản, cho dù không làm gì cả, trứng thú cũng có thể tự động tiến hóa nở ra, nhưng phải mất thời gian có thể là mấy năm cũng có thể là mấy chục năm. thậm chí vượt qua trăm năm. Nếu đặt trứng thú bên cạnh linh nhãn chi vật sung túc linh khí, là có thể trợ giúp trứng thú mau nở, thường là chỉ cần vài tháng hoặc vài năm ngắn ngủi đã có thể nở ra.
Từ sau khi Triệu Địa ra khỏi Hàng Long cốc tới nay, nếu không bế quan trong phòng luyện khí, vậy cũng bôn ba trên đường, vẫn không có cơ hội ở yên một chỗ, ấp mấy quả trứng thú này. Hiện tại hắn đã có một linh nhãn chi tuyền, dù là rất nhỏ nhưng cũng được coi là linh nhãn chi vật, dùng ấp trứng thú không thành vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.