Chương trước
Chương sau
Thanh niên áo trắng gật đầu một cái, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- A, thì ra là như vậy! Xem ra tại hạ khéo quá hóa vụng. Nói như vậy, hôm nay dù ta giao ra bí thuật này, đạo hữu cũng nhất định không bỏ qua cho ta?
Triệu Địa trong lòng trầm xuống, chậm rãi nói. Thanh niên áo trắng vỗ tay cười to, nói:
- Ha ha! Đạo hữu thật là thông minh lanh lợi! Đáng tiếc thật là đáng tiếc, người thông minh như vậy hôm nay sẽ phải mất mạng trong Hàng Long cốc này. Ngươi nói không sai, tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai thông thường, không thể nào phòng ngự được Lam Sa đinh của ta đánh lén, càng không thể nào lấy ra một món trung phẩm Linh Cụ có khảm trung phẩm Băng Linh Thạch.
- Cho nên bản nhân rất cảm thấy hứng thú đối với tài sản của đạo hữu. Hay là như vầy, nếu đạo hữu thật lòng muốn sống, vậy hãy giao túi trữ vật cùng băng thuẫn này lại cho ta, sau đó tự chọc mù hai mắt. Bản nhân nê tình hai ta có duyên gặp mặt một lần, trò chuyện vui vẻ, sẽ tha cho đạo hữu một mạng.
Thanh niên áo trắng nhìn Triệu Địa gật đầu một cái, dường như y vừa đưa ra cho Triệu Địa một âm huệ rất lớn.
- Thật là có lỗi, tuy rằng đôi mắt của tại hạ không đẹp đẽ gì, nhưng cũng rất quý trọng nó, chắc chắn sẽ không hủy. Tuy rằng đạo hữu có tàn phẩm pháp bảo trong tay, nhưng theo tại hạ cẩn thận tra xét, bất quá chỉ có công hiệu kỳ lạ về phương diện ẩn nấp, che giấu hành tung. Còn về phương diện công phòng dường như không có tác dụng gì mấy.
Triệu Địa không nhanh không chậm nói, vẫn tiếp tục nhàn nhã đàm luận cùng đối phương.
- Ha ha, không sai. Đạo hữu tuệ nhãn như đuốc, bản nhân càng ngày càng cảm thấy không nỡ giết chết đạo hữu. Như vậy đi, Trình mỗ cũng không yêu cầu đạo hữu tự hủy hai mắt, đạo hữu hãy suy nghĩ nghiêm túc đề nghị của bản nhân xem sao...
Giọng điệu của thanh niên áo trắng ra vẻ hết sức thành khẩn.
- Không cần!
Triệu Địa nói mấy chữ này như chém đinh chặt sắt, không chừa lại đường thương lượng chút nào.
- Vậy thì thật là đáng tiếc!
Thanh niên áo trắng lắc đầu một cái, lộ ra vẻ cực kỳ tiếc hận. Thanh niên áo trắng vừa nói xong mấy chữ này, chậm rãi thu trường đinh màu lam trở về, thu vào trong túi trữ vật. Hiển nhiên đối mặt với trung phẩm Linh Cụ của Triệu Địa, thượng phẩm pháp khí không có tác dụng bao nhiêu.
Không đợi thanh niên áo trắng móc ra bảo vật kinh thế hãi tục gì nữa, Triệu Địa đã xuất thủ trước.
Hắn dán một hơi mười mấy đạo phòng ngự phù lục Kim Thuẫn phù, Mộc Giáp phù... lên người. Sau đó hai tay run lên, một đạo ngân quang cùng hơn ba mươi đạo hồng quang từ trong ống tay áo nối đuôi bay ra.
Hơn ba mươi đạo hồng quang ở giữa không trung hóa thành từng con hỏa xà dài chừng ba thước, sau đó nhanh chóng hội tụ lại với nhau, cuối cùng quấn lại thành một con hỏa mãng to như thùng nước, dài hơn một trượng, thần sắc linh hoạt. Mắt hỏa mãng đỏ rực to như nắm tay lưu chuyển không ngừng, trong miệng cũng phun ra nuốt vào lưỡi lửa dài hơn hai thước.
Hỏa mãng này hình thành từ hơn ba mươi đạo Hỏa Xà phù, đây cũng là số lượng phù lục cực hạn mà Triệu Địa có thể thao túng trong một lần.
Đối với thanh niên áo trắng có thực lực vượt xa tu sĩ Luyện Khí kỳ thông thường, Triệu Địa không dám giữ lại chút nào, vừa ra tay đã sử dụng thủ đoạn công kích lợi hại nhất của mình.
Tiểu kiếm màu bạc cũng mang theo uy áp kinh người, phóng vút lên cao, thanh âm rít gió của nó chẳng khác nào tiếng long ngâm.
Một kiếm một mãng bắn nhanh về phía thanh niên áo trắng.
- Cực phẩm pháp khí!
Rốt cục thanh niên áo trắng không còn tỏ ra bình tĩnh nữa, mà hiện ra vẻ kinh ngạc vô cùng. Y vứt bỏ thái độ nhàn nhã ung dung của mình, nhanh chóng lấy ra một tấm da thú màu vàng to chừng bàn tay, trên vẽ phù văn kỳ dị, miệng cấp tốc đọc mấy tiếng chú ngữ, sau đó vỗ mạnh da thú lên người một cái.
Một đạo hào quang màu vàng sẫm dường như ngưng tụ thành thực chất từ tấm da thú phát ra, bao trùm thanh niên áo trắng vào trong.
- Hoàng Thiên Hậu Thổ phù! Đây là phù lục Trúc Cơ kỳ có lực phòng ngự siêu cường!
Triệu Địa kinh hô thất thanh. Triệu Địa vốn tự xưng mình là một Chế Phù sư, cho dù chưa từng thấy qua phù lục Trúc Cơ kỳ vô cùng trân quý, nhưng cũng đã từng xem qua mô tả về chúng trong các loại điển tịch. Vì vậy hắn chỉ liếc mắt nhìn qua đã biết thân phận chân chính của tấm da thú này. Lúc này, tiểu kiếm màu bạc cùng hỏa mãng trước sau đánh tới, sau một tiếng nổ ầm vang, hỏa mãng nổ tung thành điểm điểm hồng quang, tiêu tán trong vô hình. Mà tiểu kiếm màu bạc cũng bị hoàng quang ngăn cản, không thề tiến tới được chút nào. Nhưng vòng bảo vệ màu vàng kia cũng không phải là không chút hư hao, ánh sáng của nó đã giảm đi hơn phân nửa. Nếu phải tiếp tục chống cự uy áp của tiểu kiếm màu bạc, hiển nhiên cũng sẽ không kiên trì được quá lâu. Triệu Địa cũng không tiếp tục thao túng tiểu kiếm màu bạc công kích vòng bảo vệ màu vàng của đối phương nữa, mà thu trở về. Ngay sau đó hắn lật tay một cái, lại lấy ra một xấp phù lục thật dày.
Đối với tu vi của hắn hiện tại, cực phẩm pháp khí thật sự là quá hùng mạnh. Mới vừa rồi bất quá chỉ xuất ra một đòn toàn lực, đã làm tiêu hao hết gần nửa linh lực của hắn. Trước mặt một đối thủ hùng mạnh như vậy, hắn không dám vừa mới bắt đầu chiến đấu đã dùng hết sạch linh lực của mình.
Dùng phù lục thì không sợ, căn bản sẽ không quá tiêu hao linh lực bản thân mình. Hắn liều mạng dùng hết sạch phù lục mà mình có, nhất quyết phải giết chết thanh niên áo trắng cao thâm khó lường này ngay tại chỗ.
Sau khi thanh niên áo trắng thấy đợt công kích thứ nhất của Triệu Địa, đã kinh ngạc há hốc miệng. Lúc nhìn thấy đối phương lại một lần nữa lấy ra mấy chục đạo phù lục, nhất thời á khẩu nghẹn lời.
Đây là ai vậy, đây là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai thông thường sao? Tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng chưa chắc đã giàu có được như vậy! Không phải hắn đang lấy phù lục ra, mà là lấy ra một lần hai ba khối trung phẩm linh thạch ném chết người.
Chẳng lẽ đối phương cũng giống như mình, được trưởng lão Kết Đan kỳ ban cho thật nhiều bảo bối? Hoặc là đối phương chính là đệ tử trực hệ của một lão quái Kết Đan kỳ nào đó? Không đúng, nếu hắn có quan hệ với lão quái Kết Đan kỳ, vì sao phải chạy vào Hàng Long cốc này tìm bảo vật đổi Trúc Cơ đan?
Trong lúc nhất thời, trong đầu thanh niên áo trắng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, càng tỏ ra hứng thú hơn nữa đối với tu sĩ tầng mười hai trước mặt mình. E rằng của cải của đối phương còn phong phú hơn cả mình tưởng tượng.
Nếu thật sự là như vậy, quyết định giết hắn đoạt bảo, không cần hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm mà tông môn giao phó làm gì, đây là ý nghĩ vô cùng sáng suốt. Nghĩ tới điểm này, thanh niên áo trắng không khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng.
Y cũng không để ý tới Triệu Địa đang ngưng tụ ra con hỏa mãng thứ hai, mà lấy trong ngực ra một lá phù màu vàng, trên vẽ mấy đạo phù văn, cùng với một thanh tiểu đao màu vàng trông vô cùng sống động.
Y lộ ra vẻ hơi luyến tiếc, ném lá phù màu vàng trước người, hai tay không ngừng biến ảo tư thế, đánh ra từng đạo linh lực pháp quyết điên cuồng vào trong lá phù.
Lá phù này nhìn hết sức tầm thường, nhưng sau khi hấp thu thật nhiều linh lực thình lình bắn xa hào quang bốn phía. Nhất là thanh tiểu đao màu vàng trên đó thậm chí đang nhúc nhích không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lá phù.
- Phù Bảo!
Triệu Địa nhận ra lai lịch của tiểu đao màu vàng cùng lá phù tầm thường kia, tim hắn lập tức như chìm xuống.
Sở dĩ gọi là Phù Bảo, bởi vì đó là một loại phù lục hết sức đặc thù chỉ có tu sĩ Kết Đan kỳ mới có thể luyện chế. Là do kết hợp phương pháp luyện chế phù lục và pháp bảo luyện chế mà thành, nằm giữa phù lục và pháp bảo, cũng có đặc tính của cả hai thứ này.
Tu sĩ Kết Đan kỳ có được Phù Bảo có thể vận dụng phương pháp Chế Phù thuật phong ấn một phần uy lực của pháp bảo vào trong phù lục, thông qua một ít thủ đoạn phức tạp, khiến cho phù lục có được một phần uy lực của pháp bảo, tạo thành Phù Bảo.
Mỗi lần luyện chế một đạo Phù Bảo, bất kể thành công hay không, bản thân pháp bảo của tu sĩ Kết Đan kỳ cũng phải chịu tổn hại rất lớn. Thông thường là phải dùng đan hỏa bồi luyện mấy chục năm sau mới có thể phục hồi như cũ. Cho nên giá trị của Phù Bảo vượt trên cực phẩm pháp khí.
Tu sĩ có được Phù Bảo, cho dù chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, cũng có thể sử dụng giống như phù lục, kích phát ra một phần uy lực của pháp bảo phong ấn bên trong Phù Bảo.
Tuy rằng thông thường tối đa Phù Bảo chỉ có thể phát huy ra không tới một phần mười uy lực của pháp bảo, nhưng như vậy đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống, đã là thực lực vô cùng kinh khủng.
Cho nên rất nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ lúc thọ mệnh của mình sắp hết thông thường sẽ không tiếc hao tổn uy lực pháp bảo của mình, luyện chế ra mấy đạo Phù Bảo để lại cho hậu bối của mình, làm vương bài bảo vệ tính mạng.
Có điểm khác với phù lục thông thường chính là, kẻ sử dụng Phù Bảo cần phải rót vào khá nhiều linh lực mới có thể kích phát được uy lực bị phong ấn trong đó. Mà phù lục thông thường chỉ tiêu hao uy lực của chính nó mà thôi.
Điểm giống với phù lục chính là, Phù Bảo cũng là loại vật phẩm tiêu hao, mỗi lần sử dụng sẽ làm hao bớt một phần uy lực được phong ấn trong đó. Mà một khi uy lực được phong ấn trong đó hao hết, Phù Bảo cũng sẽ tự động hóa thành tro bụi.
Vật phẩm tiêu hao trân quý như vậy, chẳng trách lúc thanh niên áo trắng lấy ra sử dụng, tỏ ra tiếc nuối vô cùng. Nhưng y vẫn quyết định sử dụng Phù Bảo, đây là tình thế bắt buộc phải đối phó với Triệu Địa.
Hơn nữa lấy năng lực phòng ngự của băng thuẫn trung phẩm Linh Cụ cùng một thanh tiểu kiếm màu bạc cực phẩm pháp khí đang canh chừng y chằm chằm, thủ đoạn công kích thông thường sẽ không có hiệu quả gì.
Trong lúc thanh niên áo trắng không ngừng rót hết linh lực toàn thân vào trong Phù Bảo, hỏa mãng khổng lồ hình thành từ xấp Hòa Xà phù thứ hai của Triệu Địa cũng đang công kích vào vòng bảo vệ màu vàng của y.
Sau một tiếng nổ ầm vang, mặc dù hỏa mãng thứ hai cũng đã hoàn toàn biến mất, nhưng vòng bảo vệ màu vàng cũng đã run rẩy cực độ, tràn ngập nguy cơ.
- Ôi, giết chết ngươi như vậy quả thật là không nỡ chút nào, ngươi là người đầu tiên khiến cho bản nhân phải sử dụng tới Phù Bảo. Bất quá không ngờ rằng ngươi chỉ là một tên tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai.
Thanh niên áo trắng nhẹ giọng nói, không biết y đang nói với Triệu Địa hay với với chính mình.
Mặc dù lúc này sắc mặt y đã trở nên trắng bệch, linh lực tiêu hao quá nhiều, nhưng cuối cùng dưới sự che chở của Hoàng Thiên Hậu Thổ phù, y cũng hoàn thành công việc chuẩn bị rót linh lực vào cho Phù Bảo, kích phát ra uy lực của Phù Bảo.
Một thanh tiểu đao màu vàng vô cùng tinh xảo, chỉ dài chừng ba tấc, nửa trong suốt, lẳng lặng trôi lơ lửng trước người thanh niên áo trắng, bất cứ ai nhìn qua cũng biết không phải là vật phàm. Vài đạo hào quang màu vàng vô cùng hoa mỹ không ngừng lưu chuyển qua lại trên bề mặt đao. Thỉnh thoảng tiểu đao phát ra thanh âm như tiếng phượng gáy, một cỗ dao động linh lực vô cùng kinh khủng toát ra.
Triệu Địa vô cùng căng thẳng, khống chế tiểu kiếm màu bạc và băng thuẫn trong suốt ở trước người, hai mắt nhìn không chớp tiểu đao màu vàng trước mặt đang làm cho hắn có cảm giác lâm vào tuyệt cảnh, ngay cả hô hấp cũng tạm thời ngưng lại.
Nhưng vào lúc này, rốt cục thanh niên áo trắng nhẹ nhàng điểm vào tiểu đao màu vàng một cái, tiểu đao không nhanh không chậm bay về phía Triệu Địa.
Triệu Địa đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng điều khiển tiểu kiếm màu bạc bay tới nghênh đón tiểu đao màu vàng của đối phương.
Sau khi được hai bên rót rất nhiều linh lực vào, tiểu kiếm màu bạc toát ra một vầng hào quang màu bạc dài mấy tấc, bao trùm cả thân kiếm, mà quanh thân tiểu đao màu vàng cũng được một vầng sáng vàng bao phủ.
Hai món đều là bảo vật cό uy lực cực lớn mà đệ tử Luyện Khí kỳ thông thường khó lòng tưởng tượng, đang từ từ tới gần nhau.
Rốt cục sẽ như thế nào? Tiểu kiếm màu bạc chỉ là cực phẩm pháp khí, có thể ngăn cản tiểu đao màu vàng thân là Phù Bảo hay không. Triệu Địa cũng không biết.
Những tin tức mà Triệu Địa biết có liên quan tới Phù Bảo, phần nhiều hắn đọc được từ nhiều loại điển tịch. Thật ra Phù Bảo cũng là một loại bảo vật cũng khá thường gặp trên Tu Tiên Giới, vì vậy mặc dù tu sĩ có được Phù Bảo không nhiều lắm, nhưng số người biết tới lại không phải là ít. Ngoài ra, Giản Hinh Nhi cũng từng nhắc qua Phù Bảo. Đó là lúc tu sĩ Phong Linh Căn Giản Vân ở Giản gia nghênh hôn tiểu cô nương Lôi Linh Căn Hàn gia, gia tổ Giản gia cũng là vị cao nhân Kim Đan kỳ duy nhất của Giản gia đã đích thân ra mặt, tặng cho phu phụ hai người mỗi người một món Phù Bảo Thái Quân kiếm. Chuyện này khiến cho những người có mặt ở đó, bao gồm cả một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ phải thèm nhỏ dãi.
Uy lực giữa pháp khí với nhau chênh lệch như trời với vực, tỷ như giữa hạ phẩm pháp khí và cực phẩm pháp khí, chênh lệch giữa hai thứ này khó tả bằng lời.
Uy lực giữa pháp bảo cũng không giống nhau, chênh lệch giữa pháp bảo bình thường và pháp bảo cực kỳ lợi hại thậm chí còn lớn hơn cả chênh lệch giữa hạ phẩm pháp khí và cực phẩm pháp khí.
Uy lực của Phù Bảo có liên quan mật thiết với uy lực của pháp bảo được phong ấn trong đó. Phù Bảo do pháp bảo khác nhau luyện chế ra, uy lực cũng khác biệt rõ rệt.
Triệu Địa nhờ xem điển tịch cho nên biết được, nếu là Phù Bảo do pháp bảo bình thường chế ra, uy năng cũng không chênh lệch bao nhiêu so với cực phẩm pháp khí.
Nhưng nếu Phù Bảo do một ít pháp bảo cực kỳ hùng mạnh luyện chế mà thành, thậm chí uy lực của nó còn vượt qua cả pháp bảo tầm thường. Đương nhiên loại Phù Bảo hùng mạnh như vậy, cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở xuống có thể kích phát được toàn bộ uy lực.
Triệu Địa không nhìn thấu rốt cục Phù Bảo của đối phương có uy lực bao lớn, chỉ có thể dùng cực phẩm pháp khí tiểu kiếm màu bạc của mình thử nghênh đón một lần.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú bất an của Triệu Địa, tiểu kiếm màu bạc mang theo ngân quang cùng tiểu đao màu vàng toát ra hoàng quang va chạm vào nhau.
Ngược lại với thanh thế và linh lực cực lớn của hai bảo vật này, va chạm giữa chúng lại lặng lẽ không tiếng động. Bất quá ngân quang và hoàng quang vừa tiếp xúc với nhau, ngân quang lập tức bị hoàng quang ép cho nhỏ lại chỉ còn một nửa. Nhưng ngay sau đó, ngân quang không lùi nửa bước, ngăn cản được một đòn của hoàng quang.
Mặc dù tiểu đao Phù Bảo rõ ràng chiếm thượng phong, nhưng tiểu kiếm màu bạc của Triệu Địa vẫn có thể ngăn cản được, trong lúc nhất thời tạo thành cục diện giằng co.
Xem ra Phù Bảo của đối phượng cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi, Triệu Địa cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Lúc này hắn mới phát hiện ra, lòng bàn tay và lưng áo của mình trong lúc không hay không biết đã toát mồ hôi lạnh.
Muốn phá được cục diện giằng co này, vậy phải xem bên nào có thể cung cấp đầy đủ linh lực cho pháp khí lâu hơn. Vì vậy hai người không hẹn mà cùng rót hết phần linh lực vốn không còn lại nhiều lắm vào trong bảo vật của mình, đồng thời mạnh ai nấy lấy ra một khối linh thạch bổ sung linh lực tiêu hao.
Thanh niên áo trắng lấy ra một khối trung phẩm linh thạch màu vàng sẫm thuộc tính Thổ, mà Triệu Địa lấy ra một khối thượng phẩm linh thạch thuộc tính Thủy nửa trong suốt.
- Thượng phẩm linh thạch!
Thanh niên áo trắng cảm giác được một cỗ linh khí hết sức tinh thuần từ phía Triệu Địa ập về phía mình, đảo mắt nhìn sang lập tức thấy khối linh thạch màu lam nửa trong suốt trong tay đối phương. Từ linh khí tinh thuần mà hùng mạnh kia, y đã đoán ra ngay tức khắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.