Cẩn thận đề phòng được một thời gian,phát hiện ba cũng không có thêm hành động gì nữa, nhưng Chúc Bỉnh Quânvẫn không thể yên tâm.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với cảm giác căng thẳng như vậy.
Mỗi lần đều nghĩ rằng từ nay về sau basẽ dừng lại mà quý trọng của cải trong tay; Mỗi lần khi còn nhỏ đều âmthầm cầu nguyện trong lòng, nếu như ba có thể dừng lại, anh sẽ tìnhnguyện không cần xuất ngoại vui chơi, không cần món đồ chơi mới, xe đạpmới, bởi vì những thứ đó cũng đều không bù nổi khoản nợ sau đó mà phảivội vã bỏ nhà đi, không có nơi ở ổn định.
Người đầu tiên chết tâm, là mẹ anh.
Vào nửa đêm của một hôm, anh lại bị gọitỉnh dậy, cứ tưởng rằng lại sắp phải bỏ trốn trong đêm, anh mội tay dụimắt nhập nhèm buồn ngủ, tay kia cầm túi du lịch nhỏ đặt ở bên gối đầulên, hoàn toàn đã thành thạo đến không cần suy nghĩ.
Ngay tại khoảnh khắc đó, người chưa từng rơi lệ như mẹ anh lại đột nhiên khóc.
“Mẹ mang con đi, được không?” Mẹ khóc, nhỏ giọng nói:“Chúng ta đi ngay bây giờ, không cần sống tiếp những ngày thế này nữa.”
Mẹ nắm tay anh, đi qua phòng khách tối đen, vào lúc chuẩn bị mở cửa thì –
Chúc Bỉnh Quân năm đó chỉ mới mười tuổi đột nhiên dừng bước lại, kéo mẹ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn ba ba?”
Vừa nhắc tới, thì nghi vấn cũng chợt xuất hiện –
“Các người muốn đi đâu?” Tiếng nói của ba xuyên qua bóng tối mà đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mich-ai-truy-hoan/3237720/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.