Cô căn bản là trốn về Newyork.
Ở Paris mỗi một chỗ rẽ, mỗi một nhàhàng, mỗi một loại món điểm tâm ngọt…… Đều làm cô nghĩ đến Chúc BỉnhQuân, nghĩ đến nụ cười mỉm của anh, đôi mắt xinh đẹp của anh, bờ môiduyên dáng của anh, cùng với nụ hôn của anh –
Anh ưu nhã phóng khoáng như vậy mà cũngcó lúc bị hành hạ đến thở dốc rên rỉ, khi đó quần áo của cô đều bị cởisạch, thân mình trắng nõn mềm mại trần trụi bị anh phủ từng lớp hôn; Côbất lực ngâm nhẹ nhộn nhạo cả phòng nhỏ, mà anh vừa thở dốc bên tai cô,vừa khàn khàn giọng gọi nhũ danh của cô……
Dừng! Không được nghĩ nữa, mỗi đêm đềubị đoạn ký ức kiều diễm này làm cho ngủ không yên ổn còn chưa đủ sao?Ngay đến khi trở lại phòng làm việc rồi mà vẫn còn không dừng lại được,rõ ràng mùa xuân còn chưa tới, phát xuân cái gì a?!
Sự thật là, chỉ cần thấy mặt Chúc BỉnhQuân, cho dù bao nhiêu tuổi, cho dù ở nơi nào, Lã Tân Mạn vẫn tựa nhưmột khối bánh ngọt dễ bị hòa tan, mềm nhũn; Nếu không phải là mê trai,thì chính là phát xuân, người không biết cũng đoán được!
Cô cầm ly nước lạnh trên bàn lên, ngửađầu uống một hơi cạn sạch. Nước lạnh như đang tuôn vào dạ dày, nhưng sao toàn thân vẫn nóng hừng hực, chẳng lẽ là muốn bức cô đi tắm nước lạnhsao.
“Ảnh chụp cô giao lên lần này, chụpkhông tồi.” Ông chủ Lương Sĩ Hồng hôm nay thế mà lại không có lịch trình đi diễn thuyết, cắt băng, nhận phỏng vấn, tham gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mich-ai-truy-hoan/3237717/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.