Nàng không biết tỉ mỉ tình huống, chỉ là mỗi ngày chờ mong sẽ truyền đến tin tức tốt, mỗi ngày mỗi giờ, đối với nàng mà nói, đều là dày vò như vậy, một ngày không thấy được người mình tâm tâm niệm niệm, nàng đều cảm thấy một ngày dài như cả năm.
Mùi vị đó, nàng xưa nay chưa từng cảm thụ, thế nhưng hiện tại, nàng đã hiểu, nguyên lai, sống một ngày bằng một năm, chính là tư vị như vậy, khó chịu, thống khổ như vậy!
Cho nên giờ khắc này, nhìn thấy người chính mình tâm tâm niệm niệm trở về, Lương Thi rốt cục không nhịn được, đem lo lắng sợ hãi kìm nén bấy lâu phát tiết ra.
Mà Liễu Lâm Ba nghe Lương Thi nói, lại nhìn nàng khóc đến đáng thương, trong lòng vừa cảm động, lại là thương tiếc.
Chỉ có thể mặc cho nàng ôm, từ trong ống tay áo móc ra một cái khăn lụa sạch sẽ, thay Lương Thi lau nước mắt nước mũi.
Chỉ có điều, Lương Thi công chúa nguyên bản khóc đến vô cùng đáng thương, lúc tùy ý để Liễu đại tướng quân lau nước mũi, gò má không khỏi dụi dụi trong lồng ngực Liễu Lâm Ba.
Dáng dấp kia, lại như con mèo nhỏ làm nũng, rất là đáng yêu.
Thế nhưng, một câu nói tiếp theo của Lương Thi, lại làm cho Liễu Lâm Ba cả người như bị sét đánh, mạnh mẽ chấn động.
“Liễu đại ca cơ ngực thật lớn!”
Nghe được Lương Thi, Liễu Lâm Ba chỉ cảm thấy trong đầu một trận sấm sét giữa trời quang, ‘Ầm ầm’ một tiếng, đại não Liễu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396902/chuong-67-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.