🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bởi vì diễn trò phải làm đến cùng, để dẫn dụ hái hoa tặc, hội Liễu Lâm Ba đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng.

Ở Lệ Đô thành, thuê lại một khu nhà nhỏ, làm nhà Lương Kiêu.

Mà nhà Liễu Lâm Ba thì lại ở sát vách, thân phận hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, trong nhà không cha không mẹ, hai người đều là cô nhi .

Thân phận như vậy nếu hái hoa tặc biết, tự nhiên cũng sẽ buông lỏng cảnh giác.

Giờ khắc này, sắc trời đã tối, Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu nói tạm biệt, hai người đều ai về nhà nấy, khu nhà nhỏ này cực kỳ bình thường, nhưng quét tước sạch sẽ, gian nhà không lớn, thế nhưng, chim sẻ tuy nhỏ, nhưng mà ngũ tạng đầy đủ.

Lương Kiêu sau khi trở lại khu nhà nhỏ cũng mệt mỏi, liền đến nhà bếp lấy nước sôi, chuẩn bị một thùng lớn nước nóng, con ngươi quét qua, hoa tươi ngày hôm nay mua được đệ đệ nói có tác dụng thần kì, ngắt những cánh hoa tươi kia thả vào thùng nước ngâm mình.

Cách này dễ dàng dẫn dụ hái hoa tặc tới, Lương Kiêu càng ngày càng cảm giác đệ đệ mình cùng Mộ Dung hợp mưu chỉnh mình, một đại nam nhân tắm nước ngâm cánh hoa, còn phải tắm đến thơm ngát.

Lương Kiêu đem cả rổ cánh hoa thả vào trong thùng gỗ to, không tới một hồi, căn phòng đơn sơ sạch sẽ thoang thoảng mùi hương, thả lẵng hoa xuống liền cởi đai lưng, tiện thể lấy ra hai cái bánh bao to bị nhét cả ngày ở trước ngực.

Cảm giác bánh màn thầu bị nhét vào ngực mình cả ngày, hiện tại lại còn ấm ấm, thấy vậy, Lương Kiêu không còn gì để nói.

Đối với Mộ Dung càng thêm oán thầm trong lòng không biết bao nhiêu lần.

Lương Kiêu thử một chút độ ấm của nước liền tiến vào trong thùng gỗ to, ở trong nước nóng nhắm mắt dưỡng thần.

Trong phòng có người?

Năng lực nhạy cảm trời sinh, đôi con ngươi rực rỡ của Lương Kiêu nhanh chóng mở ra, trong lòng căng thẳng, vẫn như cũ bất động thanh sắc làm động tác kỳ cọ.

Thân thể không khỏi chìm xuống dưới mấy phần, để đám cánh hoa rải rác thơm ngát triệt để che kín ngực hắn, trong lòng cũng suy đoán mục đích của người đến, nếu hắn đoán không sai, hẳn là hái hoa tặc đến rồi.

Dù sao hôm nay lúc ở khách điếm mình và Liễu huynh đệ đều cảm giác được có một đạo ánh mắt nóng rực lén lút rơi xuống trên người bọn họ, phảng phất đang quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, khẳng định là hái hoa tặc biết bọn họ định thân, liền muốn gây án.

Lương Kiêu thầm nghĩ , lập tức, tay ở trong nước cũng tìm thấy dao găm hắn đã sớm bỏ vào trong thùng nước tắm, con mắt quét qua, xiêm y của hắn, đặt ở nơi đưa tay là có thể chạm tới.

Lương Kiêu như không có chuyện gì xảy ra vốc nước lên người, trên nóc nhà truyền đến tiếng động càng ngày càng rõ ràng, giống như đã đến ngay trên đỉnh đầu.

Lương Kiêu phút chốc động thân, cùng với một tiếng rầm, bọt nước tung toé, nước trong thùng bắn lên trực tiếp bị Lương Kiêu dùng nội công đánh ra ngoài.

Lập tức, thừa dịp người kia lùi về sau tránh né, cả người Lương Kiêu nhanh như tia chớp từ trong nước nhảy ra, xoay người mặc quần áo, động tác liền mạch lưu loát, vô cùng đẹp!

Ở thời khắc bọt nước hạ xuống, Lương Kiêu nắm dao găm trong tay, đã như cung bắn khỏi tên, hướng về kẻ đánh lén đứng ngay phía sau hắn.

Đối phương động tác cũng là nhanh, mới vừa rồi còn đứng trên nóc nhà, giờ đã đứng phía sau hắn, Lương Kiêu vốn đã tính toán, một dao này đâm xuống, thừa dịp hái hoa tặc chưa kịp đề phòng đem hắn tróc nã quy án.

Lương Kiêu đâm dao găm về phía hắc y nhân lại bị ngón tay hắn kẹp lại, thấy vậy, con mắt óng ánh khẽ trừng, một trận thanh âm lanh lảnh truyền đến bên tai.

“Công phu của đại ca thực tốt!”

“Hiền đệ!”

Liễu Lâm Ba đem mảnh vải màu đen trên mặt lấy xuống, quay về phía Lương Kiêu nở nụ cười, Lương Kiêu sợ thương tổn đệ đệ mau chóng đem dao găm thu lại, một trận ảo não, thẳng tay ném xuống đất.

“Để đại ca nhìn xem có bị thương chỗ nào không?”

“Chỗ nào cũng không bị thương, đệ nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy ngủ yên, liền bò lên trên nóc nhà đại ca quan sát, không nghĩ tới đại ca đang tắm, ta cái gì cũng không thấy a!”

Liễu Lâm Ba nhớ tới thời điểm vừa nãy giao thủ lại nhìn thấy cánh hoa trong thùng nước tắm, trời ạ! Cửu vương gia là nam nhân nguyên tắc như vậy, làm sao nàng thuận miệng nói một câu hắn liền tắm rửa thực sạch, kỳ thực chơi đùa cả ngày , Liễu Lâm Ba vốn cho là hắn đã sớm ngủ, nào có biết người ta vẫn ăn mặc kiểu nữ nhân ở đây tắm cánh hoa.

“Đều là nam nhân đệ nhìn cũng không sao, đến, lại đây vi huynh xoa cho!”

“Này, nước này đã nguội rồi, đại ca đừng tắm nữa, nghỉ sớm một chút đi, xem ra đêm nay hắn sẽ không xuất hiện, ta đi về trước.”

Lương Kiêu mặc áo lót đơn bạc áo dính sát, trên da vẫn còn óng ánh hạt nước, bắp thịt so với đám người mẫu nam trước đây Liễu Lâm Ba xem trong tạp chí còn đẹp mắt hơn, Lương Kiêu nói xong liền muốn cởi bỏ đai lưng lỏng lẻo bên hông, Liễu Lâm Ba mau chóng xoay người cười ha hả trực tiếp chạy mất.

Hai ngày này, Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu đều sẽ đi bộ trên đường một vòng, sau đó đi chọn mua một ít đồ thành hôn, bộ dạng khẩn trương chuẩn bị cho hôn lễ, mà hai ngày nay, bọn họ mỗi lần đi ra ngoài chọn mua đồ dùng đều luôn chú ý người xung quanh, tìm kiếm nhân vật khả nghi.

Nhưng mà, ngoại trừ lúc ở trong khách điếm hôm ngắm hoa bọn họ nhận ra ánh mắt khả nghi, sau đó đều là gió sóng yên biển lặng.

Thế nhưng, Liễu Lâm Ba trong tiềm thức cảm giác được, đây là bình yên trước bão táp, bởi vì hai ngày nay chưa từng truyền ra tin tức nữ tử nào bị làm nhục.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, ngày mai chính là ngày hai người thành hôn.

Bọn họ cũng đem gian nhà trang trí lại, hàng xóm xung quanh cũng vì bọn họ là vợ chồng chưa cưới, ngày mai sắp kết hôn, nhiệt tình qua giúp đỡ bố trí tân phòng.

Hơn nữa, dựa theo tính cách của hái hoa tặc, nếu như hắn thật sự chú ý tới Lương Kiêu, nhất định sẽ hành động vào đêm nay.

Cho nên, bọn họ đã sớm bố trí rất nhiều mai phục, dặn Lương Kiêu sớm tắt đèn nghỉ ngơi, dựa theo phong tục nơi này, nam nữ sắp kết hôn trước ngày đại hôn một ngày không thể gặp mặt, cho nên Liễu Lâm Ba cũng đã sớm trở về chỗ ở của mình.

Đêm, càng ngày càng khuya.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng thuần khiết, như sương như khói, bao trùm toàn bộ mặt đất.

Chính giữa mùa hè, bên ngoài ve kêu không dứt.

Ngoài tiếng đó ra, yên lặng như tờ, ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng gõ mõ, “Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa ”

Nghe âm thanh điểm canh u oán, khiến cho từng người nằm ở trên giường như Liễu Lâm Ba cùng Lương Kiêu biết hiện tại đã là canh ba nửa đêm, thế nhưng giờ khắc này bên ngoài vẫn là sóng yên biển lặng, không có một chút nào quỷ dị.

Chẳng lẽ, thật sự tính toán sai rồi?

Hái hoa tặc nghe được tiếng gió nhìn ra sơ hở đã rời khỏi Lệ Đô thành?

Nếu là như vậy thì nguy rồi, dù sao hái hoa tặc tới vô ảnh đi vô tung, không ai biết dáng dấp của hắn.

Theo lý thuyết, nữ tử bị hắn chà đạp, chắc chắn phải biết dáng dấp hái hoa tặc mới đúng, thế nhưng, kỳ quái chính là, những nữ tử bị hái hoa tặc chà đạp, đều chưa từng nói cho người khác biết dáng dấp của hắn, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Cũng không biết có phải hái hoa tặc cho những nữ tử kia uống thuốc gì?

Ngay ở thời điểm Lương Kiêu còn đang suy nghĩ, đột nhiên, đúng lúc đó, chỉ cảm thấy một bóng đen lóe qua cửa sổ rồi biến mất.

Tuy rằng bóng đen kia chỉ là một cái thoáng qua, nhưng giờ khắc này Lương Kiêu cảm giác tuyệt đối không sai, chính là hái hoa tặc không thể nghi ngờ, cả người nhanh chóng cảnh giác, máu toàn thân đều sôi trào, Lương Kiêu vẫn bất động thanh sắc nằm ở trên giường giả bộ ngủ, hô hấp cũng nhẹ nhàng bình thường, con mắt híp lại, lén lút quét các nơi, rốt cục! Sau một lúc lâu quan sát, Lương Kiêu lần thứ hai nhìn thấy bóng đen kia trước cửa sổ.

Giờ khắc này, trong phòng không thắp đèn, bên ngoài ánh trăng thuần khiết, xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa mở rộng, chiếu vào trong phòng.

Vì đề phòng hái hoa tặc sẽ bỏ thuốc, Liễu Lâm Ba đặc biệt lấy ra thuốc giải bách độc bí chế của Tiêu Dao môn, chỉ thấy người ngoài cửa sổ nghỉ chân hồi lâu, như là đang quan sát gì đó, rốt cục, sau một hồi, người kia từ cửa sổ nhảy một cái vào, rơi xuống đất vô thanh, cũng biết khinh công bất phàm, bóng đen kia nhẹ chân, từng bước từng bước tới gần.

Gió đêm thổi ngọn cây bên ngoài không ngừng phát ra tiếng xào xạc, thổi màn che tung bay không ngừng, màn che tung bay, làm cho cả phòng càng thêm mấy phần quỷ dị.

Hái hoa tặc hẳn là không biết biết hắn vẫn tỉnh táo, ở đi tới bên giường liền không chút trì hoãn, trực tiếp đem ma chưởng hướng tới người Lương Kiêu.

Nhận ra được điểm này, Lương Kiêu biết cơ hội tới, nguyên bản đôi mắt đang nhắm chặt trong đêm tối lập tức mở ra, theo đó, bàn tay làm thành con dao thẳng tắp bổ vào trên người hái hoa tặc, Lương Kiêu động tác tinh chuẩn, nhanh như chớp giật, người đến không hề phòng bị, nên bị hắn mạnh mẽ đánh một chưởng.

Lập tức nghe được một tiếng kêu rên đau đớn, người kia bị đánh lui vài bước, mà Lương Kiêu cũng nhân cơ hội từ trên giường đứng, người kia biết mình trúng mai phục, che ngực cấp tốc nhảy ra ngoài cửa sổ, nhưng mà, vừa lúc đó, xung quanh vốn yên lặng như tờ đột nhiên tuôn ra một nhóm lớn tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Liễu Lâm Ba đứng nóc nhà phóng ám khí trong tay về phía nam tử kia, trong nháy mắt, thanh âm binh khí không ngừng vang vọng trong đêm, tướng sĩ mai phục tại các nhà xung quanh cũng hòa vào cùng đánh.

Chỉ thấy hái hoa tặc thân mặc bạch y, trên mặt còn che một tấm vải trắng, khiến người ta nhìn không rõ mặt hắn.

Không biết tại sao, Liễu Lâm Ba nhìn bóng người này thì luôn cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra.

Ngay ở lúc Liễu Lâm Ba thất thần, chỉ thấy hái hoa tặc biết mình ở thế yếu, thừa dịp nhóm người Lưu đô đầu chưa sẵn sàng, từ trong lòng móc ra một gói thuốc bột.

“Cẩn thận!”

Liễu Lâm Ba một chưởng đánh tan không ít thuốc bột, nhưng nhóm người Lưu đô đầu hoàn toàn không có phòng bị, bột phấn tung toé, các tướng sĩ thất điên bát đảo ngã trên mặt đất.

Liễu Lâm Ba vừa thấy, trong lòng cả kinh, lập tức, nhún mũi chân, vọt tới bên cạnh bọn họ, “Các ngươi thế nào?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chính là toàn thân không có khí lực, một chút cũng không động được ”

Liễu Lâm Ba bắt mạch, quả nhiên là Nhuyễn cốt tán!

Lúc này, Lương Kiêu cũng từ trong phòng đi ra, Liễu Lâm Ba ngầm ra dấu, lập tức cùng Lương Kiêu đồng thời đuổi theo hướng hái hóa tặc chạy trốn.

Nhưng mà, vào lúc này hái hoa tặc đã sớm thoát khỏi tầm mắt của họ, chạy vào ngọn núi bên kia.

Giờ là ban đêm, hơn nữa mãnh thú qua lại, vào đêm chính thợ săn cũng không dám tùy tiện lên núi, thật vất vả tóm được hắn, không thể dễ dàng buông tha như vậy, hai người hoàn toàn không để ý nhiều như vậy, trong ngọn núi cây cối tươi tốt, hoàn toàn che mất ánh trăng bên ngoài, gió đêm vẫn thổi, nên cho dù là đêm hè, nhiệt độ trong núi cũng thấp hơn nhiều so với bên ngoài.

Bên tai thỉnh thoảng truyền đến âm thanh vù vù, đi kèm theo tiếng dã thú gào thét, khiến người nghe tiếng đã sợ mất mật.

Liễu Lâm Ba đang đi giống như nghe được âm thanh gì, toàn bộ thân thể chấn động, có tiếng chân truyền đến! Vội vàng lôi kéo Lương Kiêu trốn sau một cây đại thụ phải đến trăm năm.

Một phút qua đi, một đạo bóng dáng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, vừa nãy lúc đang đánh nhau, Liễu Lâm Ba liền cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, hiện tại, người này chậm rãi đi tới, bóng dáng gầy gò, khá cao, càng nhìn càng quen, theo lý thuyết, nàng mới tới đây không lâu, biết đều là người trong quân doanh, như vậy trừ bọn họ ra, nghĩ tới đây đầu óc Liễu Lâm Ba đột nhiên sáng lên, một nam tử gầy gò hiện lên trong đầu.

Đôi mắt đẹp trợn trừng, ánh mắt nhìn về phía người đến kia mang theo không dám tin, hái hoa tặc, lại là hắn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.