Lương Kiêu đứng ở một bên nhìn hài tử khóc lớn cùng Liễu Lâm Ba bối rối, tiểu huynh đệ mới mười sáu tuổi sao ôm lấy hài tử như phát ra ánh sáng tình mẫu tử!
Lại chỉn chu giống như một nữ nhân!
“Nương, nương!”, đứa trẻ nhỏ quay đầu tìm kiếm trong đám người xung quanh, lúc này, từ bên trong dòng người một phu nhân trẻ vội vội vàng vàng lao ra tiếp nhận lại hài tử từ trong tay Liễu Lâm Ba, luôn mồm nói đa tạ.
Nhìn thấy đứa nhỏ kia vui sướng ôm lấy mẹ mình, Liễu Lâm Ba lúc này mới dặn , “Lần sau bước đi nhất định phải cẩn thận a, đừng ngã nữa, con xem, con ngã đau, mẹ con cũng rất thương tâm!”
“Vâng!”, đứa nhỏ nhìn Liễu Lâm Ba đáp lại, một bộ dạng cực kỳ vui vẻ.
“Hiền đệ, vi huynh vừa mới rõ ràng vì sao đệ có thể trong mấy ngày ngắn ngủi khiến Lệ Đô thành trở nên phồn thịnh, vui vẻ, ý chí chiến đấu của các tướng sĩ dâng cao.”
Liễu Lâm Ba quay đầu lại nhìn hắn cười cười, nghĩ đến những quý tộc ở trong kinh thành đều là khua chiêng gõ trống vung roi bắt yên lặng, tránh đường, hoàn toàn không có như Liễu Lâm Ba sự quan tâm chân chính xuất phát từ nội tâm.
Nhìn Liễu Lâm Ba, ngươi đối với dân chúng tốt một phần, họ sẽ hồi báo ngươi mười phần.
Từ khi bạch quận trưởng bị bãi nhiệm, Lệ Đô thành vẫn rất sống yên ổn, hoàn toàn không có gian tế trà trộn vào, bởi vì dân chúng đều được vị thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396810/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.