Chương trước
Chương sau
Liễu Lâm Ba cười thầm, đem phát quan trên đầu bỏ xuống, nhẹ nhàng đặt ở tảng đá cạnh suối, một đầu tóc đen nhánh bồng bềnh rớt xuống.

Giờ khắc này, Lương Kiêu vừa vặn đi bộ lên núi.

Một mái tóc dài đen bóng xuôi theo vòng eo thon thả mà chảy xuống lộ ra một vòng cung xinh đẹp, Liễu Lâm Ba cười nhẹ, ân, rốt cục hoàn toàn biến lại thành nữ nhân .

Sáng sớm ở sơn tuyền cũng không lạnh lẽo như trong tưởng tượng, Liễu Lâm Ba dứt khoát kéo váy lên, lộ ra một đoạn bắp chân dài trắng mịn, lần thứ hai nhảy vào bên trong nước suối, khom người xuống, buông xuống mái tóc đen nhánh, cẩn thận gội.

Gột rửa xong xuôi, Liễu Lâm Ba thích ý ngồi vào trên một tảng đá lớn, lắc lư bàn chân nhỏ trắng như tuyết, tiếp tục thoải mái ca xướng, mặt trời càng ngày càng lên cao, cảnh sắc núi rừng ngày càng rõ ràng.

Lương Kiêu đi theo tiếng hát đến, liền nhìn thấy cảnh đẹp tuyệt vời trước mắt.

Đầu trống rỗng, hô hấp cùng tim đập đều trở nên gấp gáp, đúng là nàng!

Vây quanh giữa các loại hoa tươi màu sắc xinh đẹp, Liễu Lâm Ba ngồi trên hòn đá lớn cạnh suối nước nước chảy xiết, một thân trắng thuần cùng quần lụa mỏng, tóc đen dính sát vào xương quai xanh nửa khô nửa ẩm ướt, không có bất kỳ trang sức gì, nhưng dung nhan thanh lệ tuyệt thế lại thoát tục đoạt hồn phách người khác!

Tiếng ca tươi đẹp kia chính là do nàng phát ra, hành động khiến người ta cảm thấy vô cùng bất kham, ống tay áo cùng làn váy tất cả đều bị nàng vén lên, lộ ra cánh tay như búp sen cùng chân nhỏ trắng ngần khiến người ta nảy ra suy nghĩ không đứng đắn.

Lương Kiêu nín thở, từng bước một tới gần.

“Ai!”

Liễu Lâm Ba đột nhiên cảm thấy có người đang rình coi, nhất thời dừng hát, xoay người lại con mắt nhìn chằm chằm phía trước.

Nàng thực sự là quá bất cẩn, lấy trực giác cùng cảnh giác trong ngày thường của nàng, làm sao có thể để người xa lạ tới gần cũng không biết, nếu như đây là trên chiến trường, tính tình bất cẩn như vậy không biết đã chết bao nhiêu lần .

Mắt khẽ lườm, óng ánh rực rỡ, Lương Kiêu đến gần, cảm giác tim đập cũng bắt đầu không chịu khống chế, hô hấp trong nháy mắt cũng đình chỉ .

Vốn tưởng rằng, không biết năm nào tháng nào mới có thể nhìn thấy nàng, Lương Kiêu tim đập cứ bình bịch bình bịch, mãnh liệt không ngừng.

Nói cũng kỳ quái, tại sao có thể có cảm giác như vậy, chẳng lẽ thật sự trúng yêu thuật rồi.

Lương Kiêu trong lòng nghĩ , nhưng là ánh mắt lại không chút xê dịch, một câu cũng không nói ra được, cứ như thế thẳng tắp nhìn Liễu Lâm Ba một thân bạch y trước mặt.

Đây là muốn mắt to trừng mắt nhỏ tới khi nào?

Liễu Lâm Ba sau khi thấy rõ người trước mặt, hầu như là theo bản năng sờ sờ mặt của mình, một cảm giác chột dạ bất chợt nảy sinh.

Nay đã đối mặt vài lần, vạn nhất hành tung của mình bị hắn biết, hơn nữa, hiện tại đang ở bên ngoài không ở đại doanh, vạn nhất hắn phát hiện sơ hở, đi xuống tiếp tục tìm kiếm, Liễu gia thạt là tràn ngập nguy cơ, coi như là hắn không truy cứu, hoàng thượng chung quy vẫn sẽ truy cứu!

Cân nhắc qua lại, Liễu Lâm Ba cuối cùng thu hồi tâm tình tràn đầy lo lắng, một bên liếc hắn, một bên thu dọn đồ đạc, đứng dậy cấp tốc chuẩn bị rời đi.

Bởi vì sợ bị hắn quấn lấy, Liễu cô nương vội vã rời đi không phát hiện phát quan khi nãy gội đầu tháo xuống còn đặt trên mỏm đá bên cạnh suối nước.

“Cô nương, ta không có ác ý!”

Liễu Lâm Ba điểm chân, vận hết nội lực phi thân vào trong rừng, Lương Kiêu mất hồn, thất vọng nhìn nàng đi xa, ồ? Nơi này còn có một cái phát quan!

Bởi vì gặp mặt quá mức đột nhiên , Liễu Lâm Ba vẫn bị vây trong trạng thái hoảng loạn, cho nên, vẫn không phát hiện bị mất phát quan bằng vàng.

Phát quan như vậy nàng có rất nhiều, nếu như hiện tại không tìm được được, như vậy, sau này càng khó phát hiện .

Lương Kiêu giờ bị người ta câu đi hồn rồi, hồi lâu, mới ngồi lên trên khối đá lớn kia nhặt phát quan lên, lúc này, nơi nào còn có cô nương quản hay không quản ngươi có ác ý hay không.

Mặt trời càng lên càng cao, bốn phía ngoại trừ hoa tươi cây cỏ dòng suối, lại không có vật gì khác, nằm mơ?

Không không không, nằm mơ nào có chân thực như vậy, phát quan này còn nắm trong tay.

Trời đã sáng nàng bỏ chạy đi rồi, chẳng lẽ, nàng thật sự không phải người bình thường?

Lương Kiêu nhìn chằm chằm phát quan kia hồi lâu, đột nhiên sắc mặt xám xịt, khuôn mặt căng thẳng, bạch y cô nương đã có tình lang sao?

Đây là vật nam nhân dùng, chẳng lẽ, vừa nãy nàng ở đây cùng tình lang gặp gỡ?

Nghĩ tới đây, một cơn ghen tuông bắt đầu nảy sinh trong lòng Lương Kiêu, sắc mặt càng ngày càng không dễ nhìn.

Nghĩ tới đây, Lương Kiêu buông lỏng tay, cái kia phát quan bằng vàng trực tiếp rơi vào trong suối nước, xoay người, cũng không quay đầu lại xuống núi.

Không trách nàng nhìn thấy mình lại muốn trốn, nếu nàng thích người khác, coi như hắn có yêu thích, cũng sẽ không miễn cưỡng.

Làm như vậy tuy rằng rất quyết đoán, không dây dưa dài dòng, nhưng là Lương Kiêu đã đi được nửa đường, mắt thấy cũng sắp xuống núi, nhưng lại bởi vì ném phát quan mà cảm thấy hối hận không thôi, ba lần bốn lượt nhảy vào trong suối nước cẩn thận tìm kiếm, lúc này mới tìm được về.

Ai ai ai, Cửu vương gia ngươi khốn khổ vì tình !

Lệ Đô thành, đại doanh.

“Báo!” Ngoài trướng một tướng sĩ ôm quyền chắp tay nói.

“Nói.”

“Bẩm báo Tướng quân, Cửu vương gia đã mang người đến Lệ Đô thành!”

Thay xong xiêm y, dùng thuật dịch dung đem chính mình biến trở về nam nhi, Liễu Lâm Ba cùng Liễu Tuyên liếc mắt nhìn nhau, hữu kinh vô hiểm, may là chạy nhanh, bằng không đã lộ rồi. (Hữu kinh vô hiểm: Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm. Dùng để hình dung tình thế ác liệt nhưng cuối cùng đạt được kết quả mong muốn.)

“Đều theo ta ra nghênh đón Cửu vương gia!”

“Dạ!”

Cận vệ bên cạnh vừa nghe chạy nhanh dẫn đường, đây chính là Cửu vương gia a!

Cờ lớn bay bay bên ngoài quân doanh, một người đang đứng trên đường, từ xa nhìn lại, ngọc thụ lâm phong, dáng vẻ khí phách.

Liễu Lâm Ba không khỏi bước nhanh hơn, không ít quan binh hướng về phía nàng hành lễ nàng đều không để ý tới, các tướng sĩ phi thường hiếu kỳ, Tướng quân luôn luôn thận trọng, sao hôm nay lại kích động như vậy?

Liễu Lâm Ba một thân áo giáp màu trắng, theo phía sau là Liễu Tuyên cùng mấy tiểu tướng mang mũ giáp, so sánh với mọi người xung quanh, thân hình nàng tuy rằng không cường tráng, thế nhưng, lại có một loại phong độ ung dung của một đại tướng.

Gần rồi gần rồi, càng đi càng gần, Lương Kiêu lại trợn tròn mắt.

Tiểu tướng này, hắn không phải Lâm huynh đệ đã về nhà của mình sao!

Chiến thần Cửu vương đã thấy qua rất nhiều cảnh tượng hoành tráng cũng không nhịn được tâm tình hỗn loạn!

“Vi thần tham kiến Cửu vương gia, Cửu vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, không biết Cửu vương gia giá lâm, không thể tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội!”

Liễu Lâm Ba muốn quỳ một chân xuống hành lễ lại bị Lương Kiêu đứng đầu ngăn cản, mạnh mẽ ôm một cái, “Ha ha ha, hiền đệ, ta thực sự không nghĩ tới, chúng ta cư nhiên lại có duyên phận như vậy!”

Thấy nàng cùng Liễu Tuyên đứng chung một chỗ liền hiểu rõ, đây chính là em vợ trong truyền thuyết, Liễu Lâm Ba không nghĩ tới hắn không những không mất hứng, ngược lại còn giống như gặp hỉ sự.

Liễu Tuyên đứng ở một bên nhìn thấy Cửu vương gia khoác vai khuê nữ của mình, khóe miệng co rút.

“Xin đại ca thứ lỗi, ta không phải có ý định muốn giấu giếm thân phận.”

“Sao trước đây bản vương chưa từng nghe nói Liễu tướng quân còn có nhi tử?”

Lương Kiêu nói xong nhìn về phía Liễu Tuyên, ánh mắt càng ngày càng thêm phần thâm thúy, Liễu Tuyên quay đầu nhìn khuê nữ nhà mình, đột nhiên bị hỏi như vậy cảm thấy không ứng phó kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.