Liễu Lâm Ba vừa nghe khóe môi nổi lên một độ cong đẹp đẽ, khép lại cây quạt trong tay, “Được! Đối đầu kẻ địch mạnh, bổn công tử cũng vì quốc gia tận một phần lực!”
“Công tử thâm minh đại nghĩa, tại hạ khâm phục không thôi” tuổi trẻ bộ khoái nghe thấy lời ấy, lại vừa chắp tay. (* thâm minh đại nghĩa: hiểu rõ nghĩa lớn, đúng sai phải trái)
“A? Thật à!” Tiểu Thúy che miệng trợn to mắt quay đầu nhìn về phía Liễu Lâm Ba, quân doanh? Tòng quân? Cha mẹ ơi, khó mà tin nổi, trong quân doanh kia toàn là nam nhân a!
“Đương nhiên! Vị huynh đệ này, xin hỏi muốn đầu quân phải tới đâu báo danh?” Liễu Lâm Ba trái lo phải nghĩ, nếu trong cung hiện tại đồn đại không ngừng, còn không bằng trước tiên ẩn nấp một quãng thời gian, cũng để lời đồn lắng lại, càng giảm thiểu phiền phức cho Cửu vương phủ, Lương Kiêu là người tốt, nàng không thể liên lụy hắn.
Đêm qua nghe được Hàn Ngọc báo cáo, nước láng giềng rục rà rục rịch, giờ lại trắng trợn trưng binh, đối đầu kẻ địch mạnh, sợ là không ai buồn để ý xấu vương phi nàng là hỏa mệnh hay thủy mệnh, ngược lại ở trong phủ cũng không việc gì, không bằng ra một phần lực, sinh linh đồ thán là điều không ai muốn thấy, chịu tội vẫn luôn là bách tính.
“A, công tử đi theo ta là được, báo danh ngay ở nha môn.”
“Được!”
Liễu Lâm Ba đáp lời, Tiểu Thúy khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo trở về thu dọn đồ đạc, oa oa, chảy nước miếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396760/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.