“Nhanh! Bắt lấy nàng! Đừng để nàng chạy mất!”
“Hai vị đại ca cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút đi!” đang nói, Liễu Lâm Baphất ống tay áo, mê dược trong đó trực tiếp khiến người ta mê man, haitên thị vệ dặt dẹo nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Sau khinghe được tiếng la rất nhiều thị vệ vội vã nắm binh khí chen chúc chạytới, Liễu Lâm Ba vừa nhìn, có vài chục người, vận khinh công lượn vòngqua đám thị vệ ở trung gian, nhẹ tránh đao kiếm, điểm mũi chân trực tiếp leo lên tường cao.
Trèo lên cao nhìn về phía xa, đây không phảitòa nhà được tu sửa thập phần đẹp đẽ quý giá trong kinh thành sao? Xaxa, tiếng vó ngựa không dứt bên tai, kia không phải là Lương Kiêu cùngthái tử sao?
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không bắt nó về cho ta, đến một nữ tử cũng không bắt được, một đám rác rưởi! Không bắt được ả tất cả đều về nhà ôm vợ cùng con hít không khí mà sống đi!”
Liễu Lâm Ba theo tiếng gào dũng mãnh quay đầu lại, nữ tử một thân váy dàimàu vàng, áo khoác bằng sa mỏng đính ngọc đang đứng giữa sân rít gào,phía sau bốn nha hoàn co rúm lại cúi đầu.
Mấy chục tên thị vệ vừa nghe, nhất thời chân giống như bôi dầu lao tới chỗ nàng, từ mọi hướng bao vây dưới chân tường.
Y phục hoa lệ, lại có thể làm cho nhiều tên cao thủ đại nội phải nghelệnh, đã sớm nghe nói thái tử ở ngoài cung có biệt viện, xem ra chính là chỗ này, chỉ là, thái tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396746/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.