“Muốn biết chúng ta là ai, đến Địa phủ hỏi Diêm vương đi!” Hắc y nhân đi đầucười gằn vài tiếng, đột nhiên xuất chiêu, một loạt ám khí rời tay bayđến.
Mười mấy hắc y nhân phía sau giống như được huấn luyện từtrước đều đồng thời ra tay, chỉ một thoáng mười mấy ám khí giống nhưcuồng phong phóng về hướng bọn họ.
Vô số ám khí ở dưới ánh trăngphát ra bạch quang rét lạnh, giống như có mắt, chuẩn không chút sai sótbắn về phía bọn họ, Liễu Lâm Ba vận nội lực, vừa muốn ra tay, Lương Kiêu bên cạnh đột nhiên lắc mình, đem nàng chặt chẽ vững vàng che ở phía sau mình, nói thì chậm nhưng xảy lại nhanh, Lương Kiêu rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm này phảng phất như có linh tính phát ra một tầng ánh sáng thâmtrầm, theo bóng người chớp động của Lương Kiêu, chỉ nghe âm thanh lengkeng, vô số ám khí bị cản lại, như diều đứt dây vô lực rớt xuống đất.
“Mẹ nha, ta còn chưa có sống đủ đâu, đến cơm tối còn chưa ăn no!” Tiểu Thúy ôm chân bàn kêu cha gọi mẹ không ngừng lau nước mắt, sợ đến mức nhắmchặt mắt khóc vô cùng khó coi, nghe tiếng đánh nhau vèo vèo vèo mà toànthân lông tóc dựng đứng.
“Ta nói, ngươi có phải là nam nhânkhông!” Hàn Ngọc thân thủ mạnh mẽ giải quyết vài hắc y nhân, trong lúcvô tình quay đầu lại lại phát hiện có người chui dưới gầm bàn run cầmcập, trực tiếp ôm Tiểu Thúy từ dưới gầm bàn ra.
“Có phải hay không đều được a, a a a a!” Tiểu Thúy vẫn nhắm chặt mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-vuong-tuong-mon-the-ga-phi/2396734/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.