Lúc này mặt trời đã lên cao trên đỉnh núi, tỏa nắng trên khắp mọi miền sơn cốc. Đội hình bộ lạc Thảo Thạch đột ngột thay đổi, vốn bảy người một nhóm, nếu không đủ bảy người thì chia ra hợp vào nhóm khác, tạo thành nhóm chín người. Họ đồng loạt giơ đao lên, mặt đao sáng bóng đón ánh mặt trời, phản chiếu luồng sáng màu bạc lạnh lẽo. Nhìn từ phía chúng ta, chỉ thấy chiến trường tạo thành một đốm sáng, xung quanh chói lóa, tiếng huýt sáo gọi ngựa vừa vang lên đã nghe thấy tiếng lộc cộc.
Ánh sáng chói lóa đó khiến ta nhức mắt, thời điểm nhắm mắt rồi lại mở ra nhìn, tiếng trống thu binh vang lên, đội quân Tây Di có vô số người đầu lìa khỏi cổ như thủy triều xuống.
Người của bộ lạc Thảo Thạch hò hét rền trời, trên mặt mỗi người đều là vẻ hưng phấn. Thế nhưng quân Tây Di vẫn chưa dùng đến câu thích tiễn đâu.
“Càng lúc y sẽ phái nhiều quân hơn cho xem…” Hạ Hầu Thương nói.
Liệu tấm chắn bằng mây của bộ lạc Thảo Thạch có thể cản được câu thích tiễn của chúng không?
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi, quả nhiên Ô Mộc Tề lại phái ra số quân còn đông hơn hồi nãy. Người của bộ lạc Thảo Thạch thì che tấm chắn mây, hai nhóm nhỏ hợp thành một tổ, tạo thành bức tường mây thật dài, tấn công dồn về phía địch, lại phối hợp với Diệu Nhật trận, đợt chiến đấu này vô cùng may mắn. Tuy rằng câu thích tiễn lợi hại, có hộ vệ còn chưa tới nơi đã bị bắn trúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251675/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.