Tiểu Thất ho một tiếng: “Đừng nói trước kia nữa, chuyện năm đó nói sau, bây giờ phải làm sao đây? Nếu Ô Mộc Tề muốn dồn Vương gia vào chỗ chết, chắc hẳn đã lên kế hoạch cực kỳ kín kẽ, chúng ta phải đề phòng mới được”.
Quân Sở Hòa lại thẫn thờ nhìn con sói đen treo trên ngọn cây. Bát Tuấn vừa săn được nó, vẫn chưa kịp lột da.
Mặc dù ta rất hận ông, nhưng vẫn có đôi phần đồng tình. Sao ta có thể không thấy sự ngỡ ngàng và đau khổ trên mặt ông chứ? Ta không biết năm nó vì lẽ gì mà ông quay lưng lại với trách nhiệm trấn thủ Tây Cương, nhưng trong mơ hồ, ta đã đoán được ít nhiều, e rằng có liên quan đến Trưởng Công chúa?
Ta ho một tiếng, nói: “Người tới báo tin nói có cách đáp trả, sao không nói ra chứ?”.
Ông dời mắt khỏi con sói đen: “Lông càng đen bóng, nào có ai biết, bên trong nó đã thối rữa, thứ còn lại chỉ là bề ngoài? Năm đó ta không nhìn thấu…”
Ta không biết ông lẩm bẩm gì, chỉ nhắc nhở: “Đại địch ập đến, người…”
Giờ ông mới bừng tỉnh, nói: “Tên Ô Mộc Tề này cố chấp đến điên cuồng, còn luyện công phu tà môn, không đạt tới mục đích sẽ không bỏ qua. Y muốn giết Vương gia trước mặt con, thậm chí để lại tướng chết rất đáng sợ, nhất định y sẽ làm thế… Triển Ngọc, có lẽ, đương sống duy nhất chỉ ở đây thôi, thật ra ta cũng hết cách rồi. Y là đối thủ hung ác nhất ta từng thấy, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251668/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.