Trên tay là miếng ngọc chạm khắc hình người cưỡi con ngựa dũng mãnh, mặc ngân giáp màu trắng, cầm thương ngọc kiếm bạc trong tay, tư thái ngạo nghễ, chính là dáng vẻ của ta năm đó. Ta không khỏi cười nói: “Hoàng tử chẳng những am hiểu dùng kiếm giết người mà còn biết rõ dùng đao khắc người ấy chứ. Thật không thể tin nổi, ngọc cứng như thế phải dùng bảo kiếm chém sắt như chém bùn cỡ nào mới có thể khắc được?”.
Y vui mừng: “Nàng thích là tốt rồi”.
“Nhưng, sở thích của ta luôn khác với người xung quanh, ta không có hứng thú với miếng ngọc điêu này lắm, ngược lại rất tò mò, lưỡi dao phải sắc bén đến thế nào mới khắc được miếng ngọc cứng thế này? Nơi con dao lướt qua liền mạch vô cùng, không có dấu búa khắc”.
Ý nghi ngờ trong mắt y chợt lóe, nhưng chỉ khẽ cười: “Chỉ sắc bén hơn dao bình thường một chút thôi, chẳng đáng xem”.
Ta vươn tay che miệng ngáp một cái, nói: “Thật sự thấy hơi mệt rồi, mong Hoàng tử cứ tự nhiên”.
Y đặt ngọc điêu xuống bàn, nói với ta: “Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt”.
Lại hỏi thị tỳ ban đêm có dâng canh nóng hầu hạ, chăn lông có đủ không. Hỏi đủ rồi bấy giờ mới rời đi.
Ta biết đã thành công dấy lên nghi ngờ trong lòng y, liệu y có tra được đêm đó ta từng tiếp xúc với Quân Sở Hòa và đã gặp mặt Trưởng Công chúa không? Quân Sở Hòa thì sợ y qua cầu rút ván, sao y không sợ họ lâm trận đổi tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251654/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.