Bà dắt tay ta, dẫn ta tới bên bàn. Tay bà vốn trói gà không chặt, vốn không kéo nổi ta, nhưng không hiểu vì sao vừa chớp mắt một cái, ta đã theo bà tới bên bàn.
“Đây là móng giò sốt tương, sườn xào chua ngọt, khoai tây sợi chua cay… Gần đây con chán ăn, chắc thèm chua phải không? Trên bàn còn chuẩn bị tương mơ, được làm từ cánh hoa hồng trộn với đường phèn. Nếu con thấy đồ ăn tanh quá thì ăn kèm với tương mơ, không còn mùi tanh nữa đâu”.
Bà đặt chiếc đĩa sứ Thanh Hoa nho nhỏ trước mặt ta, bao phủ trên đĩa là lớp tương mơ đỏ hây hây như gò má mỹ nhân. Ta ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng, vừa ngửi mùi ấy ta đã cảm thấy thèm ăn, trong lòng không còn cảm giác ấm ách nữa.
Ta chưa kịp động tay, bà đã lấy đôi đũa bạc gắp miếng thịt nạc chấm tương để lên chiếc đĩa sứ trắng trước mặt ta, tha thiết nói: “Con thử nhé?”.
Quân Sở Hòa ngồi đối diện ta, mỉm cười nhìn ta, ánh nến chiếu lên mặt ông, nhuộm vẻ hiền hòa lên nếp nhăn bên khóe mắt ông.
Ta nhấc đũa gắp miếng thịt kia vào miệng, chỉ cảm thấy khác hẳn những món thường ngày hay ăn. Mùi thịt chấm tương mai chua ngọt khiến đầu lưỡi vốn chẳng còn vị gì của ta sống động hẳn lên, không dằn được muốn ăn nhồm nhoàm, cảm thấy thức ăn trên bàn có sức hấp dẫn không thể nào chống đỡ.
Hình như bà biết ta nghĩ gì, gắp mỗi món một ít bỏ vào bát ta. Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251649/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.