“Bổn vương cũng biết, nàng không để ý đâu”. Giọng điệu của hắn đột nhiên dần dần trở nên bình thản, “Nhưng bổn vương có mất cả đời vẫn phải giành lấy sự chú ý của nàng, Triển Ngọc…”.
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà cuối cùng y đã đã tính rõ được mất, biết giờ này khắc này vẫn chưa phải lúc trở mặt với ta.
Y buông ra ta, vẻ âm u trong mắt đã mất tăm, khuôn mặt lại mang nụ cười ấm áp như gió xuân: “Mấy ngày nữa đến kỳ đại hội Y Mộ Đạt rồi, đó cũng là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Bổn vương cũng nên cho tộc nhân thấy, ta đã tìm được A Y Đạt của ta rồi”.
Đối với người Tây Di, A Y Đạt có nghĩa là bạn đời. Ta lẳng lặng đứng cách xa hắn một chút, cười nói: “Xem chừng hôm đó rất náo nhiệt”.
Chung quy hắn vẫn muốn mang ta ra ngoài gặp người sao?
Nhìn ra ngoài theo cánh cửa sổ mở toang, đường chân trời ngoài kia đang nổi gió, ánh trời chiều ẩn hiện, lấp ló bức tường gạch sắc xanh của vương cung Tây Di, cứ như đang dậy cơn mưa vậy.
Ô Mộc Tề đi chưa được bao lâu, Giang Tử Sơ lại thật sự dẫn theo mấy thị tỳ tiến vào phòng bên cạnh. Chưa đến hai ngày, nàng ta đã đưa tới khăn quàng vai do nàng ta đích thân thêu, bên trên gắn trân châu rủ tơ, tua rua ngũ sắc, thêu hoa văn mây tía ánh vàng.
Mặc dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng đã đẹp như ráng mây nơi chân trời.
Ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251645/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.