Edit: Kentu.
Beta: Chjcbjbj
Ta thấy rõ ràng động tác của Tiểu Lục, thầm nghĩ chẳng lẽ tính tình phong lưu của con cháu Lý gia lại tái phát, chắc hẳn hắn cũng là một công tử tao nhã, bất đắc dĩ phải thay thân đổi phận ở ẩn bên ta, đến mức rất lâu thành chứng nào tật nấy.
May mà ta có mặt nên hắn chỉ sờ soạng tay Giang Tử Sơ vài phát mà thôi, không còn hành động gì khác. Giang Tử Sơ bị hắn quấy rối thì không chịu nổi nữa, miễn cưỡng trò truyện vài câu bèn cáo từ.
Khi ra ngoài, sắc mặt vẫn còn đỏ hồng.
Sau khi Giang Tử Sơ đi, Tiểu Lục mất hồn mất vía, Tiểu Thất nhìn không lọt mắt bèn thủ thỉ nói với ta: “Giờ còn đang ở hang sói mà hắn đã nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt rồi!”.
Tiểu Lục nghe thấy câu này liền gườm gườm trừng mắt nhìn Tiểu Thất, nói: “Ta mà là người như thế sao?”.
Ta thấy hắn khẽ nhíu mày, hình như có chuyện phiền muộn nào đó không thể giải thích được, bèn bảo thị tỳ trong nhà lui ra. Tiểu Thất thấy ta có lời hỏi hắn, lấy cớ đi ninh chè hạt sen. Lúc này ta mới hỏi hắn: “Ngươi phát hiện ra điều gì à?”.
Tiểu Lục đáp: “Tướng quân còn nhớ vì sao Lý gia tôi bị định tội không?”.
Đương nhiên ta nhớ, năm đó khi Lý gia lụn bại, tội ác ngập trời. Tội trạng đầu tiên đưa ra lại là độc chiếm mỏ vàng. Năm đó Lý Sĩ Nguyên trông coi mỏ vàng nhưng lén biển thủ nên bị tố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251641/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.