Hơn nữa, người giở trò rất gọn ghẽ, ngay cả Hạ Hầu Thương cũng không nhận ra có điều không ổn. Nếu ta nói thẳng, có thể khiến hắn cho rằng ta kiếm cớ không làm chuyện đó với hắn không?
Ta tuyệt đối không ngờ rằgn ta sẽ có ngày trở về thời điểm dịu dàng bối rối như thế, lẽ nào vì gặp phải hắn nên mọi chuyện trong lòng mới luẩn quẩn loanh quanh đến vậy?
Ta đảo mắt liền liếc đến chỗ giấy cửa sổ bị chọc một lỗ nhỏ, bóng dáng Siêu Ảnh thoáng qua, vội nói: “Vương gia, lúc thiếp ra ngoài đã gọi Tiểu Thất đi theo bảo vệ, hắn đang ở tầng dưới, chuyện vừa rồi có hơi kì quái, hay là gọi hắn lên đây nói chuyện chút đi?”.
Hắn im lặng hồi lâu, lúc ta ngẩng đầu lên lại hơi giật mình, thấy ánh mắt hắn thoáng vẻ khổ sở nhưng ngọn lửa trong mắt chưa lụi đi, ngược lại còn đượm hơn. Hắn khẽ nói: “Nàng luôn mong nhớ Tiểu Thất sao?”.
“Không…”. Ánh mắt hắn khiến ta run như cầy sấy, “Không phải…”.
Ta lui về phía sau một bước.
Nhưng ta không ngờ rằng, hắn bước tới gần phía ta: “Ngọc, nàng đã là vợ của ta rồi”.
Ta nghĩ thầm ta biết mình là vợ của chàng, cũng không muốn hồng hạnh vượt tường đâu. Sao mắt chàng lại cho rằng ta là loại người hồng hạnh vượt tường chứ?
Trong mắt ta, hắn là người nhã nhặn lịch sự. Mấy lần trước dù có quan tâm cực kỳ, cũng phải hoãn chậm bước chân. Bởi vậy nên ta càng cho rằng hắn là người dễ bắt nạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251606/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.