“Con nên tạ ơn cha vẫn cứu cái mạng nhỏ của con vào thời điểm mấu chốt mới phải, con còn tưởng rằng cha xa cách với con gái đã lâu nên không nói chuyện gì cho con gái biết. Hơn nữa đến giờ khắc này, cha vẫn nói lời dối gạt con gái!”.
Giọng nói của ông hơi đáng ngờ, đứng dậy đến bên ta, vươn tay vuốt ve mặt ta: “Đứa trẻ đáng thương, người làm cha như ta, từ khi con còn nhỏ đã không tận trách, lại có thể khiến hiềm khích giữa hai ta lớn đến vậy sao?”.
Ta cười nói: “Cha yên tâm, ngoài cái miệng ra, con gái hệt như người mong muốn, toàn thân không thể cử động, không thể gây tổn hại gì cho người. Huống chi, cha nghĩ con gái sẽ làm hại người sao?”.
Ông quay lại ngồi xuống ghế, tự vươn tay rót một ly trà, khẽ hớp một ngụm: “Đúng là trà ngon, Ninh vương điện hạ quả nhiên đối xử với con như châu như báu, mặc dù hắn đã sớm biết con là Quân Triển Ngọc. Với tính tình của hắn, vậy mà lại mắt nhắm mắt mở. Nhiều năm trước cũng vậy, nhiều năm sau cũng thế, hắn thật sự rất tốt với con, rất tốt với người cha của con này”.
Mặc dù ta không thể động đậy, nhưng lời ông nói lại như con dao mài cực sắc cực nhọn, cắt gọt từng thớ thịt trên người ta. Lúc đầu không đau, nhưng về lâu về dài lại đau thấu xương tủy.
Ông lại có thể lợi dụng lòng tốt của Hạ Hầu Thương để đối phó với hắn?
Trong suy nghĩ của phụ soái, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251598/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.