Hắn đưa vật kia lướt qua tay ta, ta cảm thấy bề mặt thứ dài mảnh lồi lõm đó đã được vuốt ve đến mức bóng loáng, hơn nữa chỗ gãy lìa kia… Lúc đầu ta không biết đó là thứ gì, về sau ngộ ra… Bởi vì hắn nói cho ta biết.
“Đây là chiếc mãng tiên của nàng, nàng có nhớ không? Có một lần nàng và ta giao thủ, nàng không tuốt kiếm mà dùng chiếc mãng tiên này… Nàng khinh thường ta như vậy, khiến ta vừa buồn vừa giận, ta quyết định dạy dỗ nàng một phen. Cho nên ta đấu với nàng bằng tay không, quả nhiên nàng giật mình hoảng hốt. Sau trăm chiêu, ta lấy mất chiếc mãng tiên đó, màng muốn đoạt lại nhưng rốt cuộc không địch lại được, chiếc mãng tiên bị ta kéo đứt. Nàng nhìn chiếc roi đứt đôi, thương tiếc nói: ‘Tiểu Thất tốn bao công mới làm được chiếc roi này, cuối cùng lại bị ta làm hỏng rồi…’ Nói xong, nàng quăng luôn chiếc roi này, chắp tay với ta rồi cười nói: ‘Võ công của giám quân đại nhân đúng là hơn người, thuộc hạ hoàn toàn bội phục, thuộc hạ có thể đi ăn cơm chưa?’ Cứ như cuộc đấu của chúng ta cản trở việc cơm nước của nàng vậy...
Đấu trận này, tuy chiếc roi Thất hiệu úy làm cho nàng bị đứt đoạn, nàng cũng chẳng thèm để tâm. Còn Thất hiệu úy thì đi về phía nàng, khuôn mặt mang nét cười, lấy ngọn cỏ dại dính trên đỉnh đầu nàng, cười nói, ‘Vậy ta làm cho người chiếc khác nhé?’ Hai người nhìn nhau cười… Sự ăn ý giữa hai người khiến ta ghen ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251571/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.