Hắn lẩm bẩm thì thào, vang vọng trong căn phòng thênh thang tĩnh lặng. Nghe mội hồi, ta có suy nghĩ: Tên này cả đời không nói chuyện, tự dưng lắm mồm thế. Cổ họng không khô hả? Cũng không thèm đi nhà xí luôn hả? Chuyện gì xảy ra thế này?
“Triển Ngọc… A Ngọc… Ngọc nhi…”
Nếu tóc gáy ta có thể dựng đứng, ta nghĩ giờ này khắc này, tình này cảnh này… chúng sẽ thi nhau dựng thẳng tắp như tướng sĩ nghe kèn lệnh.
Dĩ nhiên, chúng vẫn không hề nhúc nhích, cho nên, ta đành phải tiếp tục nghe hắn gọi không ngớt miệng.
“Có nhớ lần Thất Tinh của nàng đấu với Bát Tuấn của ta không? Ta không thể ngờ rằng, một đám người mà ta thấy không thể nào xưng là cao thủ võ lâm lại có thể dễ dàng đấu lại Bát Tuấn của ta, sức chiến tương đương. Ta vốn muốn ra đòn phủ đầu, ngược lại lại làm nàng nở mày nở mặt trước thao trường. Mặc dù tiếng hô thiên tuế vang trời, nhưng ta biết, đáy lòng họ xem thường ta. Lựa chọn tinh anh từ những môn phái lớn trong giang hồ, tốn bao vàng bạc của Hoàng thất mới có thể huấn luyện được Bát Tuấn, vậy mà lại không thể thắng nổi Thất Tinh...
Mặc dù thắng, nhưng nàng vẫn thờ ơ thản nhiên, gõ chiếc roi da rắn vào lòng bàn tay, vẻ mặt khinh thường, nhắc nhở Thất Tinh: Cẩn thận đấy, mấy ngày nay ra ngoài đừng đi một mình. Nói xong, nhếch mày liếc xéo ta. Ta hiểu ý nghĩ trong lòng nàng, giận tím mặt, nghĩ thầm ta là người ti tiện như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251559/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.