Cuối cùng cũng đến hôn lễ. Hôm đó ánh mặt trời rực rỡ, lục thần trực nhật, thích hợp để làm tất cả mọi việc, được gọi là ‘Ngày hoàng đạo’. Từ sáng sớm ta đã được thị tỳ mà hỉ nương dẫn đến mặc cát phục đỏ thẫm, đội mũ phượng cài chín chiếc trâm.
Khăn đỏ thêu kim tuyến quanh viền đặt trên chiếc khay tử đàn, chỉ chờ hành lễ với cha mẹ xong sẽ phủ lên đỉnh đầu. Khi đó, trước mặt ta chính là chiếc khăn vuông màu đỏ.
Ninh Hoảng Nguyệt và Dương thị mặc quan phục và mệnh phụ phục chờ ở ngoại đường. Thấy ta đi ra rồi hành lễ với họ theo lệ, sắc mặt hai người không được tự nhiên cho lắm, nói mấy câu răn dạy theo lệ rồi bảo hỉ nương phủ khăn cưới cho ta, chỉ chờ người rước dâu tới cửa.
Ta ngồi trên hỉ sàng, hỉ nương đến bên cạnh ta, nói: “Cô nương, chắc bây giờ Vương gia đã ra khỏi cửa rồi. Nghe nói vốn do Xương vương thay mặt rước dâu, nhưng Vương gia khăng khăng muốn đích thân tới, còn cưỡi ngựa đi trên đường. Nghe nói một ngày trước dân chúng đã đứng ở vị trí tốt trên lầu, ở hai bên đường, chỉ chờ xem cảnh náo nhiệt hôm nay.”
Sợi tua rủ màu tím vàng quét nhẹ trước mắt, tay áo rộng viền vàng nhuốm ánh đỏ lên mu bàn tay ta. Đậu khấu hồng nhạt nhuộm móng tay sáng loáng như ngọc. Dưới chiếc khăn cưới chính là vinh hoa phú quý, vàng ngọc đong đầy; chiếc giày thêu kim thuyến càng mềm mại thoải mái, cứ như một bộ phận của chân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251541/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.