Chuyển ngữ: Chjcbjbj
https://
Ta nói toạc ra thế nhưng mặt mày hắn không hề thay đổi, chỉ có vẻ hơi kinh ngạc: “Thật vậy à? Xem ra bổn vương chỉ có thể để Đại Lý tự điều tra chuyện này. Nàng yên tâm, sau này có Tứ Tuấn coi chừng, không xảy ra chuyện tương tự nữa đâu.”
Mặt hắn tràn đầy vẻ thành khẩn, chân mày ẩn chứa tình cảm chân thành, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như viên bảo ngọc, khiến người ta muốn ngả đầu vào lòng hắn… Nhưng ta chỉ cảm thấy chướng mắt, thầm nghĩ: Người như vậy, sao đáng giá để tướng lĩnh Quân gia bán mạng chứ?
Nhớ lại lúc mình lâm vào bước đường cùng, phải đồng ý với Tiểu Thất phái Tiểu Tam đi cầu viện, suýt nữa hại oan Tiểu Tam một mạng, ta lại cảm thấy trong lòng như có lưỡi dao cứa phải.
Hắn có thể ngấm ngầm như vậy, sớm biết thân phận của ta nhưng lại ra vẻ không biết, mặc ta điều binh khiển tướng, đẩy Thái tử vào tình thế không lối thoát. Còn hắn nhàn nhã thoát khỏi vướng bận, tận hưởng thành quả thắng lợi, đã thế còn van xin cho kẻ hắn đã ban chết trở lại bầu bạn bên hắn, muốn thiên hạ nằm trong tay mình, muốn mọi chuyện đều được như ý… Một người có khuôn mặt tinh khôi, nhưng trái tim của hắn, vì cớ gì có thể ti tiện tới mức như này?
“Có Tứ Tuấn của Vương gia coi chừng, vậy thiếp thân an tâm rồi. Lại nói hồi trước thiếp thân có thể vung roi dài ba trượng, không phải sợ kẻ khác âm thầm ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251531/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.