Ta vuốt ve tấm khăn đó. Nó được chế từ lông vũ, vô cùng mềm mại dễ chịu.
Hơi nước quanh quẩn sau lưng hắn, làm cho bóng dáng của hắn lung linh mờ ảo như có như không. Không biết tại sao, bóng lưng của hắn, ta lại hơi ngây dại.
Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, lại tránh được một kiếp nạn. Quả nhiên, chỉ cần ta kiên trì, hắn sẽ không làm người khác khó chịu.
Không biết tại sao hắn lại quá khoan dung với ta trong lốt công chúa Thảo Thạch như vậy? Chẳng những không truy cứu việc ta bỏ trốn, còn dễ dàng tha thứ cho mọi chuyện ta làm. Tại sao?
Ta vừa nhanh tay nhanh chân mặc quần áo, vừa nghĩ tới từng lời nói cử chỉ của hắn, lại càng thêm ngờ vực. Buộc xong dải lụa tơ tằm bên hông, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc đang nghĩ có nên gọi cung nữ vào búi tóc cho ta hay không, ta chợt nghe thấy tiếng sáo du dương truyền tới từ ngoài các. Thật ra ta rất quen thuộc với khúc điệu “Chu sắc liệt” này.
Ta chậm rãi đi ra cửa, ánh trăng như ánh bạc tan thành bụi phấn rắc trên người hắn, nhuộm áo bào màu tím bạc thêm. Gió núi thổi tới, mái tóc đen sau lưng hắn tung bay.
Càng thêm nhớ bầu trời bao la, cỏ xanh như ngọc, vó ngựa băng qua bãi cỏ quất lên màu nước xanh thắm. Lúc không có chiến sự, trong không khí chỉ thoảng đưa mùi cỏ xanh tươi mát. Bầu trời như hồ nước trong xanh, không gian lặng thinh không hề có mùi máu tanh. Những lúc như thế, binh sĩ Tây Cương ôm đàn đầu ngựa mà ngày thường vẫn giấu kín, gẩy khúc “Chu sắc liệt”:
“Ánh trăng bàng bạc rắc muôn nơi
Soi tỏ gương mặt khờ dại tựa trẻ thơ của nàng
Đàn đầu ngựa du dương ai ca xướng
Xin đừng đánh thức cô nương ta hằng yêu
Hôn bầu má nàng, hôn mái tóc nàng
Hãy tựa vào ngực ta dù đêm có dài đăng đẳng…”
Tiếng đàn bi thương trầm bổng, nhưng lời ca lại tình tứ mĩ miều. Gương mặt của tướng sĩ vây quanh trở nên nhu hòa, vẻ hung tàn khốc liệt khi đối đầu với kẻ địch đã biến thành sự mong ngóng người vợ tương lai.
Sáo ngọc lộ ra từ gò má hắn, óng ánh trong suốt, nổi bật trước ống tay áo thêu hoa bằng kim tuyến, cao quý mà thanh lạnh. Ta đi tới sau lưng hắn, cơn gió lướt tới, làn váy lụa tung bay phất lên lưng hắn. Tay áo lụa hồng, mãng bào màu tím, mái tóc đen nhánh, giờ đây lại có thẻ hài hòa đến vậy.
Tiếng sáo chợt ngừng, hắn không xoay người lại, chỉ vươn tay ra sau, chìa bàn tay ra. Ta bất giác đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, hắn kéo ta lên hòn giả sơn bằng phẳng, để ta ngồi cạnh hắn.
“Thật ra ta rất ghen tỵ với hắn, nghịch ngợm quậy phá, to gan lớn mật, coi thuộc hạ là bạn bè của mình, cợt nhả mà vô cùng nghiêm túc. Cho nên, Thất Tinh vệ mới có thể thề chết theo hắn. Có lúc ta thật sự muốn đổi thân phận với hắn, muốn được như hắn…”
“Vương gia, chàng đã đi rồi, Thất Tinh vệ cũng tan tác, không như vương gia, Bát Tuấn vẫn như xưa…”
Hắn không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời: “Nàng biết hồi nhỏ ta sợ nhất gì không? Ta sợ mái điện rộng lớn kia nhất, dù có ánh nến cũng không bao giờ soi rõ nơi tối tăm trên mái điện. Hình rồng hình mây chạm khắc trên đó cứ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Mặc dù xung quanh có vô số cung nữ trông chừng, nhưng càng như đặt mình trong cánh đồng bát ngát, ngay cả cơn gió lùa qua điện cũng như mang theo tiếng vọng.”
Hắn nói với giọng điệu như vậy khiến ta vô cùng lúng túng, sự chua xót dâng lên từ kẽ răng, lấp đầy lục phủ ngũ tạng. Nếu bình thường Tiểu Lục mà ngâm thơ làm câu đối, ta sẽ bảo hắn đi thi Trạng Nguyên ngay và luôn. Nhưng nghe giọng điệu hờ hững của Ninh vương, ta không còn hứng thú nói mấy lời châm chọc như vậy nữa.
Nghe hắn nói vậy, cảm thấy mặc dù hồi bé ta không được lão phụ coi trọng, nhưng cũng được sống những ngày ung dung tự tại, luôn luôn thoải mái vui vẻ.
Đêm nay hắn nói mãi không ngừng. Bình thường hắn rất ít nói, hôm nay lại nổi hứng nói chuyện. Hắn nói hồi bé không giống bây giờ, cây cao trong hoàng cung không nhiều, mỗi một thân cây đều được hắn trèo lên. Hắn thích nhìn cung nhân hốt hoảng tìm kiếm khắp nơi, thích nụ cười xinh đẹp mà không hững hờ trên gương mặt mẫu phi. Chỉ có như vậy, hắn mới có cảm giác mình tồn tại. Nhưng hắn không biết, chỉ là trò đùa của trẻ con thôi cũng tự dồn bản thân vào mối hiểm nguy nhiều lần… Hắn bị đưa ra khỏi cung nhưng vẫn không có tự do, thậm chí còn phải học tập và rèn luyện nghiêm khắc hơn nữa.
Nói xong lời cuối cùng thì hết lời để nói, hắn lại nói đến tổ mẫu của mình. Nói khi còn bé, tổ mẫu là người thân với hắn nhất, nhưng lớn dần, tổ mẫu có tiểu tôn tử mới, cũng lãnh đạm với hắn hơn.
Gió đêm thổi, ánh trăng lấp lánh trên bầu trời. Nghe hắn kể mọi chuyện mà không biết phải làm sao. Có mấy lần ta trộm gà trong Quân gia thôn, nhờ bà cô cạnh nhà nấu hộ, cảm giác vừa bị bà dạy dỗ, vừa được bà gắp thịt gà vào trong bát… thật sự rất khó chịu mà cũng khó xử. Nhưng rốt cuộc, dù sợ phải nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt bà, về sau trộm gà nhổ lông nấu, vẫn phải nhờ bà cô ấy phải không?
Nhưng nghe một lúc, ta lại cảm thấy lòng mình hơi chua xót. Ai biết vị chiến thần vung kiếm tung hoành lại có tuổi thơ như vậy?
Ngày hôm sau bọn ta trở về phủ Ninh vương. Đương nhiên ta và hắn không gây chú ý, dẫn Bát Tuấn lao vút trên đường như hôm nữa. Ta và hắn vẫn ngồi kiệu nhỏ như lúc đi, len lỏi giữa dòng người như mắc cửi, ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa tựa gấm, trở về phủ Ninh vương.
Chưa vào phủ đã thấy trước phủ có điều khác biết. Trên bảng hiệu phủ Ninh vương treo dải lụa đỏ, hai bên dán câu đối đỏ thắm, ngay cả vẻ mặt của hơn mười lính gác hai bên cũng rạng rỡ hơn ngày thường. Ta chợt hiểu ra, ngày đại hôn của Ninh vương đã định rồi sao?
Kiệu nhỏ vào cửa giữa, hộ vệ hai bên cung kính cúi đầu hành lễ, cánh cửa màu son mở ra rồi đóng lại. Cây cối hai bên sum xuê như ngọc bích, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, khiến bàn đá xanh trên đường như rắc tiền vàng. Màn kiệu phất phơ, cho ta thấy rõ tất cả những thứ trong phủ Ninh vương mà trước kia ta chưa từng thấy. Thì ra, đối với nơi đây, mình chỉ là một khách qua đường, có thể ngồi kiệu cùng hắn, ngửi mùi hương dìu dịu trên người hắn, không biết tại sao ta lại thấy lưu luyến, còn cảm thấy ghen tỵ khi nhìn thấy tấm bảng treo lụa đỏ.
Phi phi phi, ta đang nghĩ gì thế này?
Tại sao ta lại có thể muốn những thứ này?
Mong muốn cuối cùng của ta là rời khỏi đây, dù đến Thảo Thạch hay trở về Quân gia thôn.
Hắn đưa ta về viện. Lại có hộ vệ tiến đến báo cáo, nói là trong cung cho mời, hắn đành phải vội vã rời đi.
Một tỳ nữ lấy áo khoác lông chồn trong phòng ra, định choàng lên cho ta, ta lại không thấy lạnh, chỉ phất tay bảo nàng ta lui đi. Ánh mắt nàng ta có vẻ nghi ngờ, nói: “Thuận nhân, đêm qua gió to, hôm nay rét lạnh, người không lạnh sao?”
Ta ngẩn ra. Chiều qua ở Ly cung, nơi đó bốn mùa như mùa xuân, không hề cảm thấy gió lạnh cũng là điều hiển nhiên. Nhưng trở lại phủ Ninh vương mà vẫn không thấy lạnh lẽo chút nào là sao? Tiểu Thất có cho ta uống thuốc gì đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]