Mặc dù ta thầm sinh nghi, nhưng cũng bị cảnh tượng kỳ lạ hấp dẫn. Vươn tay ra bắt lấy một sợi lông vũ tung bay kia, soi dưới ánh đèn. Nó nằm trong tay ta, trong suốt mà mong manh, tựa như bông tuyết bị ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, có thể tan chảy bất cứ lúc nào. Cho đến khi lông vũ kia rơi xuống, mới có người khẽ cảm thán:
“Đẹp quá….”
“Hoa quỳnh rơi khắp chốn. Trời ngỡ tuyết không thương. Tuyết bao phủ nhụy mai. Còn đâu hương thơm ngát. Vào buổi hoàng hoàng hôn đọng sương thu, ai gia không ngờ có thể thấy cảnh tượng kỳ diệu này.” Hoàng thái hậu vươn tay nhặt lông vũ trắng như tuyết rơi trên ghế, khen một câu.
Thái tử cũng kinh ngạc đứng giữa sảnh, nghe thấy lời Hoàng thái hậu nói mới bừng tỉnh, khom người hành lễ: “Hoàng tổ mẫu, đây cũng không phải công lao của hoàng tôn, cũng nhờ có hai muội muội tìm thấy quả cầu lụa kia.”
Hoàng thái hậu gật đầu cười, dường như rất tán thưởng y không hoảng hốt trước vinh sủng.
Tần Thi Chi nhặt lông vũ trên vạt áo của mình xuống, cười nói: “Biểu ca, cũng nhờ công con chim kia của huynh mà.”
Nàng đảo mắt nhìn, cười thành tiếng: “Lão phật gia, người nhìn xem, trên người, trên đầu chúng con đều rắc đầy hoa quỳnh rồi….”
Mọi người xoay người lại nhìn, thấy trên người đều dính lông vũ trắng. Bát đĩa thức ăn trên bàn cũng có vài sợi lông vũ rung rung, trên đầu, trên trên tóc mai mọi người càng nhiều.
Mọi người nhìn dáng vẻ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251407/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.