Hạ Hầu Uyên cầm chiếc lồng chim xanh biếc, cất bước đi vào. Nụ cười vẫn luôn phảng phất trên mặt lúc này lại càng ấm áp thành khẩn. Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía y, cung nhân tới nhận lồng chim. Hạ Hầu Thương đứng dậy hành lễ, nhưng bị y đỡ lấy, không thể tiếp tục. Ba nữ tử tiến lên hành lễ với y, y đáp lại, rồi quỳ lạy Hoàng thái hậu. Sau một màn lằng nhằng rắc rối, mới đến ngồi trước Hạ Hầu Thương.
Hoàng thái hậu tò mò nhìn lồng tre xanh biếc, bên trong là một con chim xám tro không có màu sắc, mất hứng nói: “Lại là vẹt. Con vẹt Mẫu Đan con đưa tới lần trước cả ngày chỉ biết kêu Thái hậu Cát Tường, ai gia ăn cơm nó cũng kêu, ai gia chải đầu nó cũng kêu, lỗ tai ai gia cũng sắp mọc kén rồi. Con cầm con chim này về đi.”
Ba nữ tử đều che miệng cười, Tần Thi Chi lên tiếng: “Biểu ca, sao lại tặng lễ vật giống lần trước như thế chứ? Cũng nên đổi lại cho phong phú chứ.”
Thái tử nghiêm trang nói: “Hoàng tổ mẫu, người đừng xem thường con chim này. Nó thông minh hơn con trước rất nhiều, hiểu được lời của người. Người bảo nó cắp thứ gì, nó liền cắp thứ đó, hơn nữa còn nhận biết được chữ số từ một đến mười. Ví dụ như người muốn cài hai chiếc thoa đan tiêm mạ vàng lên đầu, chỉ cần viết chữ hai lên tờ giấy trắng, rồi kêu một tiếng: ‘Thúy nhi, đan tiêm mạ vàng, nó sẽ mang hai chiếc thoa đến cho người.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251397/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.