Chương trước
Chương sau
Tiểu Thất thấy ta im lặng, cho rằng ta đang nhớ lại chuyện vừa xảy ra, lại nghĩ tới phải mau chóng làm một cái vòng tay, liền nói: “Thuộc hạ phải chuẩn bị vật liệu đây, haiz, nếu lão tam ở đây thì tốt.”

Lão tam chế tác đồ trang sức rất giỏi.

Y nhắc tới lão tam mới khiến ta chợt bừng tỉnh: “Tiểu Thất, ngươi nói xem, sau khi nhảy xuống vách đá Hổ Sơn, thật sự không ai có thể sống được sao?”

Tiểu Thất giật mình, ngẩng đầu nhìn ta: “Ý cô muốn nói tão Tam? Không, không thể nào, năm đó hắn và Hầu Đức Ninh cùng đi đưa tin cho Hạ Hầu Thương, bị đuổi giết đến Hổ Sơn, lại còn thương nặng. Lúc ta đuổi tới, vừa lúc nhìn thấy hắn bị Hậu Đức Ninh đâm một kiếm trúng ngực, bị đá xuống vách, vách núi cao như vậy….”

Hậu Đức Ninh vốn là lão tứ trong bắc đẩu thất tinh, không ai ngờ y lại đến từ kinh thành, ẩn náu bên cạnh ta nhiều năm. Chỉ vì nhát kiếm cuối cùng, nhát kiếm cuối cùng đó lại đâm vào lồng ngực lão tam.

“Đúng, hắn không sống được….”

Khi mặt nạ của sát thủ kia bị roi của Hạ Hầu Thương quật xuống, ta thấy rõ người có vết thương đầy mặt kia, chắc chắn là y, ta nói: “Nhưng hôm nay ta nhìn thấy hắn!”

“Người ám sát Hạ Hầu Thương?”

Ta gật đầu: “Chắc chắn hắn trốn được rồi. E rằng người ám sát Vĩnh Lạc đế hôm nay có liên quan tới hắn, cũng có thể hắn biết điều gì đó. Tiếc rằng ta và hắn không thể nhận ra nhau, hắn… cũng không nhận ra ta.”

Tiểu Thất thở dài một hơi, chỉ nói: “Thuộc hạ sẽ đi điều tra thêm.”

Hương thơm ấm áp phất phơ bay từ lư hương khắc hoa. Dưới ánh nến hiu hắt, hoa văn lá phong trên bình phong như dòng nước bạc chảy xuôi trên dòng sông, khi hợp khi tan, tựa như bảy người kia. Từng người biến mất, hôm nay lại trở về?

Tiểu Thất vốn muốn đi, sau khi đi đi lại lại vài bước trong đại sảnh, mới đứng lại, nói với ta: “Mấy ngày sau, cô nên cẩn thận một chút.”

“Nhưng không biết họ sẽ làm gì?”

Y có vẻ lo lắng, không biết tại sao, ta cũng không yên tâm lắm. Dù tất cả tiến hành cực kì thuận lợi, nhưng quá mức thuận lợi lại làm cho người ta cảm thấy dường như có bánh rơi từ trên trời xuống. Lão tam xuất hiện vào lúc này, không biết là tốt hay xấu đây?

……………

Mấy ngày sau, trong cung hạ thánh chỉ. Bởi vì ta là người chế áo giáp, hạ lệnh cho Hạ Hầu Thương đưa ta tham gia yến tiệc đón tiếp Ô Mộc Tề, mà đồng thời Giang Tử Sơ cũng được mời vào cung. Nàng là nữ nhi chưa gả, tất nhiên không thể tiến cung cùng bọn ta, được người đón vào cung từ mấy ngày trước.

Trong cung lại truyền đến tin tức, nói Ô Mộc Tề đã chính thức cầu thân với Hoàng thái hậu. Nữ nhân hoàng thất rất ít, đều đã gả cho người ta, những người chưa gả phần lớn lại dưới mười tuổi. Cho nên Hoàng thái hậu lần lượt mời quý nữ đại thần, nếu Ô Mộc Tề để mắt đến, liền phong làm công chúa, tái ngoại hòa thân. Nghe nói trong số nữ nhi chưa gả, ngoại trừ Giang Tử Sơ còn mời cả Ninh Khải Dao và Tần Thi Chi. Xem ra, lần này không chỉ để lựa chọn đối tượng cho Ô Mộc Tề, mà còn muốn giải quyết hôn sự cho Hạ Hầu Thương và Thái tử điện hạ luôn.

Ngày hôm sau, Tiểu Thất đã làm xong vòng tay cho ta, dặn dò đủ điều bảo ta đeo lên, không được cởi ra. Tất nhiên ta ngoan ngoãn nghe theo, trải qua vụ việc lần trước, ta đã hiểu được: Nam nhân có thể kích động bất cứ lúc nào.

Từ sau lần đó, Hạ Hầu Thương không ở vương phủ đã mấy ngày, nghe nói nhận được việc mới, đi tuần phòng lũ thay Hoàng thượng, vì vậy ta thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ngày sau, chính là yến tiệc đón tiếp. Quốc yến bậc này, ta vốn không có tư cách tham gia, nhưng bởi vì nhận việc chế luyện áo giáp bạc, ta được phong hào Thuận Nhân, nữ quan thất phẩm, để tiện cho ta có thể theo Hạ Hầu Thương vào cung tham gia yến hội. Mà ta cũng biết rõ, ta tham gia yến hội lần này chẳng qua bởi vì phòng bị Ô Mộc Tề dùng câu thích tiễn kiếm cớ gây sự. Áo giáp bạc hàn tằm có thể ngăn cản câu thích tiễn hay không, cũng là chuyện liên quan đến đại sự thắng bại của hai nước.

Mặc dù trận chiến lần trước, Tây Di thất bại thảm hại, thêm vào nội chiến liên miên, quân lực tổn hao tám chín phần. Nhưng Quân gia đã không còn, người dân Tây Di nổi danh hung hãn, toàn giân đều là binh lính. Trải qua vài năm nghỉ ngơi và hồi phục, nội bộ đã thống nhất dưới tay Thiết Sâm khả hãn, lẽ nào không muốn ngóc đầu trở lại?

Lần này Ô Mộc Tề đến đây, chắc hẳn vẫn vì thử dò xét?

Nếu như tìm được đối tượng hòa thân, nữ tử này đúng thật là bị vây trong tình cảnh nguy hiểm chồng chất. Có điều không biết ai có thể may mắn như vậy?

Lúc ta và Hạ Hầu Thương ngồi xe vào cung, đi qua cổng, dưới mái hiên cong cong đều đã treo đèn. Các cung nữ qua lại thướt tha, bận rộn dán giấy hoa nhiều màu lên cửa sổ băng tiêu, quấn gấm vóc kim tuyến màu đỏ lên cột gỗ. Đâu đâu cũng tràn ngập vẻ tươi vui.

Bọn ta được an trí tạm thời ở Trọng Hoa cung, cùng với các thân vương hoàng thất chờ yến tiệc bắt đầu. Các mệnh phụ quan viên còn lại được an trí ở Vĩnh Hòa cung gần Trọng Hoa cung.

Trọng Hoa cung là nơi ở của hoàng tử lúc vị thành niên, cũng là chỗ ở của Hạ Hầu Thương lúc còn trẻ. Sau khi phân phủ phong vương thì thỉnh thoảng khi Hoàng đế triệu kiến, đến khuya không kịp trở về, mới có thể ngủ lại ở đây. Bây giờ Trọng Hoa cung chỉ còn lại Tam hoàng tử Hạ Hầu Xương. Lúc bọn ta tới, Hạ Hầu Xương đã đến Di Hòa hiên cùng An Dật vương. An Dật vương tìm được trò vui, đến trước để cổ vũ.

Nhóm quý nữ quận chúa chưa lập gia đình được mời vào cung từ mấy ngày trước, tất cả đều ở trong Trữ Tú cung. Còn mệnh phụ quan viên không có chỗ để ở lại trong cung, nếu không muốn chờ ở ngoài điện chỉ có thể trình diện vào lúc tiệc rượu bắt đầu.

Hoàng tử Tây Di Ô Mộc Tề lại ở hành cung bên ngoài. Y mang theo đám tùy tùng đông đảo, lại không muốn ở trong cung theo quy củ. Dưới sự cân nhắc của hai tướng, đành phải tiến vào hành cung ở cạnh vườn săn bắn.

Vào tới cung, sau khi rửa mặt, bọn ta liền theo cung nhân đi bái kiến Hoàng thái hậu trước. Còn chưa vào cửa điện, xa xa đã thấy hai ba chiếc kiệu dừng ở bên ngoài, tộc huy phía trên chứng tỏ mức độ náo nhiệt trong điện. Ninh gia, Giang gia, Tần gia không hẹn mà tất cả đều cùng tới đây.

Cũng có thể nhận được lời mời, nên các nàng cùng đến. Xem ra Hoàng thái hậu sợ phiền toái, cũng không suy đoán hỏi ý từng người, mời hết cả ba vị tới đây, cẩn thận quan sát, để tránh ghép sai đôi. Như vậy xem ra, thái tử điện hạ nhất định cũng ở đây.

Tiểu hoàng môn (*) kêu to một tiếng, bọn ta vào cửa điện. Tuy ta được phong hào nữ quan thất phẩm, nhưng không thể vào yết kiến cùng Hạ Hầu Thương. Ta đành chờ bên ngoài, một lát sau mới có tiểu hoàng môn tuyên ta yết kiến. Lúc ta vào đại điện, một vị thiếu nữ mặc váy tử sa mỏng tang ngồi ở bệ đặt chân của Hoàng thái hậu. Nàng chỉ mới mười một mười hai tuổi, làn da trắng ngần, ngón tay như cọng hành, mỉm cười đưa tay bóc vỏ nho trên chiếc khay sứ trắng tinh, để vào bát bạc nhỏ, vừa bóc vừa khẽ nói gì đó với Hoàng thái hậu, khiến mặt bà hiện rõ ý cười.

* Hoàng môn là tên gọi của thái giám ở triều đại này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.