Đuổi An Dật vương đi, bấy giờ Vĩnh Lạc đế mới xoay người lại lạnh lùng cất giọng với Hạ Hầu Thương: “Hoàng nhi ngoan của trẫm!”
“Nhi thần đáng chết…”
Hạ Hầu Thương đã bỏ mặt nạ ra, dập mạnh trán xuống đất, vốn là ngày trai giới ăn chay niệm Phật trong phủ, lại bị bắt ngay tại trận. Mà trường hợp này, người bắt quả tang lại là cha mình, sao không khiến y hoang mang chứ?
Ta quỳ sau lưng y, tuy quỳ rạp dưới đất, nhưng cũng cảm thấy sự lãnh đạm của Vĩnh Lạc đế đối với Hạ Hầu Thương. Giọng nói không hề có tình phụ tử. E rằng duy chỉ mẫu phi của y được sủng ái, còn bản thân y lại là hoàng tử không được yêu thương. Có lẽ vì vậy, từ nhỏ y đã được Giang Phi đưa lên núi học võ. Là một đứa trẻ không được cưng chiều lại vô cùng thông minh, nhưng không có khả năng tự vệ, ở lại trong cung có kết cục thế nào chắc rằng mẫu phi của y cũng hiểu rõ. Cho nên khi đó, y mới cố ý khiêu khích Quân Triển Ngọc, để Vĩnh Lạc đế đuổi đến tận Tây Cương xa xăm?
Mặc dù đạt được mục đích, nhưng sao y có thể không đau lòng chứ? Nên mới thận trọng từ lời nói đến việc làm, mới sắc sảo nội liễm như vậy? Thậm chí còn phải giả vờ háo sắc không có chí tiến thủ để tự vệ?
Không biết tại sao, lúc này đây, ta lại thấy đáng thương cho y.
Dù là hoàng tử cao quý, nhưng có phụ thân như vậy thì còn có thể ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251379/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.