Cho nên ta mang đi lương thực trong doanh của y và cả thứ tốt gia tộc y đưa đến, từ đó về sau, y không dám dẫn người đi cướp lương thực nữa.
Từ đó về sau, phàm là y có kế nào thì ta liền đánh bất ngờ dùng thủ đoạn đè y xuống, bị y ngấm ngầm mắng vô số lần “bàng môn tả đạo, hạ lưu hèn hạ”, nhưng trên mặt lại xem ra lại thân mật như hai huynh đệ.
Bọn họ luôn luôn bị ta dùng thủ đoạn vô lại chèn ép, hôm nay vị thiên hoàng quý tộc đến từ kinh thành mang theo không ít kỳ nhân dị sĩ, khiến bọn họ thoáng cái có người tâm phúc, tất nhiên muốn nịnh bợ thật hay để đối kháng với sự vô lại của ta đây.
Cách doanh trại trung quân có một trại tội nô, thu nhận hết tất cả phạm nhân bị định tội lưu vong biên cảnh. Ngày thường giặt quần áo cho binh sĩ, sửa chữa binh khí, chế tạo ra vật phẩm cho doanh trại vân vân…. Đều là một số phạm nhân bình thường. Nhưng có một vài nữ tử bị sung làm doanh kỹ, tự mình sống ở một doanh riêng trong trại. Đa số những nữ tử này đều là nữ nhi thê thiếp nhà quan lại, trước khi bị định tội thường sống trong nhung lụa mỹ vị, dung mạo khá xuất sắc. Lão phụ luôn nghiêm cẩn trị quân, lại càng không đồng ý tướng sĩ dùng thủ đoạn ép bức. Cho nên quy định nếu muốn đến doanh kỹ tầm hoan thì phải trả tiền, hơn nữa mỗi lần đi đều phải được ký sự quan ghi lại trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251361/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.