Trước kia ta có thể cắn miếng thịt lớn, ăn cháo bát to mà chẳng bao giờ thấy no bụng cả. Còn bây giờ, mới ăn có chút đã cảm thấy bụng sôi trào không ngừng, nhưng thói quen bao năm sao có thể thay đổi được?
Ta nhận lấy chén trà y đưa tới, uống một hớp vào miệng, nhưng không có hiệu quả gì, đành phải vừa nấc vừa nói: “Ợ… Tiểu Thất… ợ, về sau nấu thêm hai bát… ợ…”
Bàn tay xoa nhẹ chuyển thành vỗ, ngón tay điểm lên huyệt vị sau lưng ta. Ta biết y đang dò xét tình trạng kinh mạch của thân thể ta, cũng biết nếu không để y dò xét, y sẽ không yên lòng, bèn nói: “Ta đã uống viên thuốc lãnh ngọc hoàn của ngươi rồi.”
“Ồ? Chứng hàn của cô không còn nghiêm trọng như trước nữa. Ta đã nghiên cứu, viên thuốc hoàn đó có thể chống đỡ nửa năm, nhưng tới lúc đó, chắc chúng ta phải tìm cách khác rồi?”
Ta khẽ thở dài trong lòng, y vẫn chưa từ bỏ chuyện chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho ta. Có mỗi viên hoàn này thôi, y đã phải dùng vô số thủ đoạn mới luyện chế được. Trong vòng một năm, y trộm đồ của thập đại môn phái khắp giang hồ, đùa với mạng sống của mình mới có thể trộm hết thần dược chữa thương tuyệt mật không thể để lộ ra ngoài. Rồi nghiên cứu dược tính, tinh chế chắt lọc mới được một viên mà thôi, nhưng cũng chỉ có thể bảo vệ ta được nửa năm. Nửa năm sau, người các môn phái đã gia tăng phòng bị, hơn nữa lần trước y đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251357/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.