Y không hỏi cha ta là ai, cho rằng tướng lĩnh cấp thấp trong quân nhiều vô kể, y cũng không để ý, không muốn hỏi thêm gì nữa.
Trong ánh nến đỏ lay động, y lại bắt đầu hồi tưởng: “Bổn vương còn nhớ trận chiến năm đó, Quân Triển Ngọc trở lại trong cơn nguy ngập. Binh lính của y tổn thất tám chín phần, ròng rã một tháng trời y tỉnh lại thì chẳng nói chẳng rằng. Sau khi khỏe lại thì luyện võ không ngừng nghỉ. Bổn vương ra lệnh cho y nghỉ ngơi, y cũng không nghe, chỉ luyện võ không ngừng. Có những ngày bổn vương chỉ có thể nhìn y luyện tập trong bóng tối. Đến khi y dẫn binh xuất chiến lần nữa, dù mặc giáp dày cộm, nhưng kiếm vẫn đâm được tướng lĩnh Tây Di. Sau này, Tây Di mới cống nạp hàng năm, thường xuyên chầu triều.”
Ta khẽ nói: “Tiếc rằng cuối cùng triều đình mà Quân thiếu tướng hết lòng bảo vệ lại muốn tính mạng của y.”
Nói xong ta mới cảm thấy lời mình nói thật tàn nhẫn, ngẩng đầu nhìn Ninh Vương, nhận ra y dường như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Là bổn vương muốn mạng của y.”
Ta lại bắt đầu sốt ruột, cơn bực dọc không rõ nguyên do bỗng nhiên dâng trào, liền nói: “Vương gia, thiếp thân chắc chắn có thể dệt được tơ mềm thành giáp bạc, không để vương gia thất vọng.”
Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa nói: “Có tác dụng gì chứ? Quân gia quân đã mất rồi.”
Ta thốt lên: “Vương gia vẫn còn nhớ mong như vậy, sao không điều tra rõ chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tuong-quan/2251316/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.