Sáu giớ chiều hôm đó, trước cuộc hẹn của Lâm Cẩm Sắt với Trần Cảnh Hoanửa giờ, Lâm Cẩm Sắt khéo léo nhẹ nhàng đeo túi xách lên vai, bước vàophòng họp tư nhân cao cấp.
Nghe nói nơi này công tác giữ bí mật riêng tư của khách hàng làm rất tốt, cho dù là FBI của Mỹ cũng không tốt đến như vậy.
Tốt lắm, tuy rằng địa điểm và thời gian đều do Trần Cảnh Hoa hẹn, nhưng Lâm Cẩm Sắt cảm thấy rất vừa lòng. Bình thường cô thường tan ca lúc 5giờ rưỡi chiều, cho nên cô có thời gian thoải mái đi tới cuộc hẹn.
Khi cô tìm được vị trí đã đặt trước đó, đã thấy Trần Cảnh Hoa đã ngồi đợi ở đó rồi.
Một bộ váy bằng tơ lụa màu xám dài quá đầu gối, trong tay cầm một chiếc kính râm có thể che khuất hơn nửa khuôn mặt cô ta, ngón tay xinh đẹpkhông tự giác xoắn lại.
Thấy Lâm Cẩm Sắt tới, cô tađứng lên nghênh đón nở nụ cười “Lâm luật sư cô tới rồi.” Nụ cười kiakhông còn nhìn thấy sự kiêu ngạo như trước đây nữa, giống như một loạihoa nào đó không biết tên nhẹ nhàng ôn nhu, khiến cho Lâm Cẩm Sắt khôngkhỏi nhớ tới cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của cô ta.
Có lẽ nụ cười ấy quá đơn thuần, thanh lệ… khiến cho trong tiềm thức côluôn cho rằng cô ta tuyệt đối không thể là hung thủ, cho nên mới quyếtđịnh trực tiếp giải quyết vụ án khiến cô hối hận không kịp này.
Lúc này mới nhớ tới một câu nói…
Không thể trông mặt mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tinh/2319151/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.