Lâm Cẩm Sắt chậm chạp quay đầu nhìn qua phía đó.
Chỉ thấy Ngô Ưu khoanh hai tay trước ngực, hai chân xinh đẹp bắt chéo ngồi trên sô pha, ánh mắt khinh bỉ tà nghễ nhìn cô.
“Dáng vẻ nửa chết nửa sống của cậu thật đúng là khó coi đến cực điểm,còn nữa, sao bây giờ lại ở đây? Đường công tử của cậu đâu? .”
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn, vươn tay nhào lấy cổ Ngô Ưu, chà xát, dẻomiệng nói: “Tiểu Ưu, về sau cậu chịu trách nhiệm nuôi tớ .” Đi ra khỏitòa án hôm đó, cô ở trên ngã tư đường du đãng một ngày, không có mụcđích, trong lòng bất lực, bỏ qua tên hàn Húc vẫn luôn đi theo cô kia,trực tiếp bắt xe taxi về hoa viên Biển Xanh.
Ngô Ưu hừ hừ một tiếng, trong mắt nổi lên một chút ý cười.
Cô hiểu, người này gặp chuyện phiền toái mà không giải quyết được thì chỉ biết làm nũng cô thôi.
Khẩu khí lại vẫn mang theo sự không kiên nhẫn, gỡ tay người kia ra“Đừng làm tớ tắc thở chứ… vậy cũng đáng đời cậu…cái này làm cho người ta sợ cậu chết khiếp, tớ thấy về sau cậu mà muốn xoay người thật đúng làrất khó.”
Lâm Cẩm Sắt phẫn nộ buông tay ra, tâm trạng u buồn.
Lần trước nói cô là hồ ly tinh, lần này khen ngược bị biến thành làmngười ta sợ chết khiếp. Cô vát vả lắm mới trở về nhà mình được, lại bịTiểu Ưu biến khách thành chủ ghét bỏ …
Đạo lí gì thế này.
“Sau này phải làm sao?”
“Không biết, không làm nổi luật sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tinh/2319147/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.