Trên thế giới này có một loại người, trước mặt thì mạnh mẽ, bên tronglại vô cùng yếu đuối. Lâm Cẩm Sắt rất giống loại người đó nhưng lại mười phần không giống.
Ví dụ như bây giờ, đối mặt với mộttrăm con người kiên cường mặt không đổi sắc mà sống trong rừng súng mưađạn bao nhiêu năm nay, nụ cười của cô tự tin yên ổn, tiến lên chiếc ghếtượng trưng cho quyền lực đỉnh cao, ngồi xuống.
Toànbộ người trong phòng ngoại trừ cô và Hứa Thuyền đều cúi đầu xuống, cungkính hành lễ. mặc kệ có phải tất cả đều có thành ý hay không nhưng đâylà quy định, không tuân thủ sẽ bị phạt.
Đôi mi đẹp của Lâm Cẩm Sắt khẽ động, dựa vào lưng ghế phía sau, hai chân gác lên nhau, chầm chậm nói: “Các vị không cần đa lễ, cho tới bây giờ Cẩm vẫn chưaquen xử lí công việc nên hơi tốn thời gian chậm trễ một chút, làm chocác vị tiền bối phải đợi lâu, là tôi nên nhận mới đúng.” Câu nói nhẹnhàng bâng quơ mà đơn giản chân thành, không chỉ đầy đủ lễ nghĩa, hạthấp chính mình nâng cao đối phương lên, đồng thời cũng làm tan biến đinhiều sự bất mãn của người khác, không thể không nói là cao minh.
Đi cạnh Lâm Cẩm Sắt chờ cô ngồi xuống rồi sau đó ngồi vào vị trí thứhai Hứa Thuyền hơi cong khóe miệng lén lút thở dài một cái.
Chân cô đang run lên.
Chẳng qua được vẻ ngoài giả vờ lơ đãng của cô miễn cưỡng che đi cho nên không ai thấy được.
Mọi người chỉ cho rằng người đàn bà này lá gan thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-tinh/2319112/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.