Chương trước
Chương sau
Hướng Hoa Lạc lúc trở về bắt gặp Trần Khải cùng đoàn người đang cầm đuốc sáng , sắc mặt lo lắng hình như tìm người..
Lúc Trần Khải mắt thấy Hướng Hoa Lạc , anh ta vừa mừng vừa lo..
-" Chủ Tịch anh đi đâu vậy...?"
Hướng Hoa Lạc mắt nheo nhìn ra phía sau , có chút bất đắc dĩ phất tay..
-" Tôi chỉ đi dạo , mọi người lui đi.."
Không hài lòng cho lắm quay người nói với Trần Khải..
-" Cậu từ khi nào trở nên mất bình tĩnh thế hả..?"
Trần Khải vội nói..
-" Chủ Tịch.Người dân ở đây nói ở bìa rừng gần đấy , mấy tháng nay bỗng nhiên xuất hiện sói hoang..Dù đã bị dân địa phương bẫy khá nhiều nhưng vẫn còn soát lại.Nên Tôi sợ..."
-" Sói hoang.."
Hướng Hoa Lạc lập lại ..Thấy người dân gật đầu , một nhân viên bước lên nói to..
-" Từ xưa giờ không có chuyện này xảy ra .Không hiểu vì sao gần đây lại xuất hiện .Nhưng chúng Tôi đã tìm cách tiêu diệt chúng.."
-" Tìm cách , tại sao chuyện này không ai báo lên.Các người có biết Sói hoang xuất hiện sẽ gây ra hậu quả gì không ?"
Bọn họ là dân du mục , cái kiểu đối đầu với sói cũng như thuần phục ngực hoang , dũng mãnh bắt sống không biết bao sói dữ ..
Chưa nói đến các nhân viên nơi đây mà người dân ngoài nhà máy đã tự thân vận động..
Buổi tối ít ai cũng ra khỏi khu vực đến gần bìa rừng làm gì.
Nên bọn họ thấy không cấp thiết để báo lên
.Không ngờ Hướng Hoa Lạc lại tức giận đến thế.
Người quản lý nhanh cúi đầu nhận tội..
-" Chủ Tịch là do chúng tôi không nghĩ thấu đáo.Xin anh trách tội.."
Biết là bọn người nơi đây vẫn còn sống theo bản năng du mục , ánh mắt Hướng Hoa Lạc hòa hoãn chút ít ..
Định bước chân bỏ đi , thân thể anh bỗng ngưng trọng , xoay người hỏi..
-" Các người nói ở bìa rừng sao..?"
Thấy mọi người gật đầu , Hướng Hoa Lạc giật lấy cây đuốc trên tay Trần Khải quay người đi ngược lại...
-" Chủ Tịch.."
Trần Khải hốt hoảng gọi theo , cũng không hiểu cớ sự gì nhanh chóng đuổi theo phía sau..
Mọi người thấy vậy cũng vội vả đi theo..
Đồi trọc mà nơi cô đứng rát gần bìa rừng ..Vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao..Cô gái này chẳng lẽ không biết sự việc sói hoang xuất hiện ..
Đang suy nghĩ miên man , Hướng Hoa Lạc ngừng bước chân làm cả đám người đằng sau xém va vào nhau..
Lúc nhìn rõ từ phía trước , có một chàng trai  cũng  cao lớn  trên tay đang bế một cô gái xinh đẹp..
Tên quản lý bất ngờ gọi..
-" Hàn Tiền .Tiểu Thất bị làm sao ?"
Tịnh Thiên cũng bất ngờ với khung cảnh trước mắt , nhìn sắc mặt lạnh tanh của Hướng Hoa Lạc , Tịnh Thiên có chút uất ức .
Lúc Hướng Hoa Lạc bỏ đi , sau khi bình ổn cảm xúc cô cũng muốn trở về không ngờ lúc đó tiếng sói hú vang khiến cô giật nảy mình , sợ đến không còn cất máu vội vả chạy xuống đồi ..
Không ngờ chật chân té ngã cũng may gặp được Hàn Tiền ..Nếu không cô cũng chẳng biết mình làm sao trở về..
Lúc cô ra khỏi Ger dù không biết Hướng Hoa Lạc sẽ đi theo mình lúc nào nhưng cô biết chắc người đàn ông này quyết định ở lại nơi hẻo lánh này chỉ vì cô hay sao..
Nên cô quyết định tìm một nơi xa nông trại để có thể thực hiện kế hoạch mà không ai phát hiện ..
Cứ nghĩ tên đàn ông này sẽ có chút dễ đối phó thế nhưng khi đối diện với anh cái gì là sự rèn luyện kĩ năng điều bay hết theo gió ..
Lúc này cô rất sợ mình sẽ thất bại toàn tập , chưa đánh đã thua , đã vậy còn bị té ngã thê thảm đến mức này..
Hàn Tiền nhìn qua Hướng Hao Lạc khẽ gật đầu với anh..
Lại nhìn cha mình ..
-" Cô ấy bị tiếng sói hú dọa nên té ngã trên đồi.."
Hàn Chung khẽ hỏi..
-" Tiểu Thất à cô thế nào rồi..?"
Tịnh Thiên nhẹ lắc đầu nói không sao , ánh mắt còn len lén nhìn qua Hướng Hoa Lạc..
Hàn Tiền cúi đầu nhìn cô ..
-" Tiểu Thất bị chật chân rồi.Chắc mấy ngày nữa không thể đi làm.."
Hướng Hoa Lạc đưa cây đuốc cho Trần Khải ..
-" Cô cứ nghĩ ngơi đi khi nào hết hãy đi làm "
Nói rồi anh xoay người bỏ đi , Trần Khải nhìn lướt qua Tịnh Thiên rồi cũng rời đi..
Hàn Tiền bế Tịnh Thiên về Ger , vì trời tối không thể gọi bác sĩ ,  sau khi nấn chân lại cho cô ..
Hàn Tiền vẫn chưa có ý ra về , anh vô cùng chu đáo đun sôi cho Tịnh Thiên một chậu nước nóng rồi pha thật ấm đặt dưới chân cô..
-" Em đặt chân vào đây ngâm một chút sẽ rất dễ chịu.."
Tịnh Thiên vẫn bộ dáng giữ lấy khoảng cách , khẽ gật đầu..
-" Cám ơn anh.."
Chỉ ba từ vỏn vẻn không có ý muốn nói thêm, Hàn Tiền khẽ thờ dài đứng dậy..
-" Được rồi em nghỉ ngơi đi.Lần sau đừng ra đó nữa.."
Thấy Tịnh Thiên gật đầu anh ta mới bỏ đi..
Vừa ra cửa thấy cha mình đứng sẵn chờ anh ta..
-" Cha "
Hàn Chung quay người mày nhíu chặt ..
-" Hàn Tiền không phải cha nói gì con.Tiểu Thất tuy là cô gái xinh đẹp nhưng hoàn cảnh khó lường mọi thứ về cô gái này là một bí mật nhìn bản tính cổ quái của cô ta .Cha đây rất nhiều nghi ngờ..Con đừng nên kết thân quá ..Qua kì nghĩ này con nên trở lại NaUy học hành cho tốt vào..."
Hàn Tiền vừa mới mở miệng , Hàn Chung lại giờ tay ngăn lại nói tiếp..
-" Cha không phân biệt hèn sang , nhưng ở Tiểu Thất không hề đơn giản.Với lại cha thấy Chủ Tịch với Tiểu Thất lạ lắm..Con đấy tránh xa cô gái này càng xa càng tốt.Hồng nhan họa thủy mà thôi.."
Nói rồi kéo lấy tay con trai ra về , Tịnh Thiên đứng sau tấm cửa..
Cô nở nụ cười chua chát , cà nhắc bước chân ngồi lên giường ôm lấy thân hình mảnh mai lạnh lẻo của mình..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.