**Tại Mông Cổ** Mộc Lan Vi Trường nổi tiếng với cánh đồng cỏ đẹp xanh mơn mởn và nhiều loại động vật quý hiếm, xưa kia nơi này từng được vua Khang Hy nhà Thanh chọn làm bãi săn. Nơi đây được mệnh danh là nơi khởi nguồn của những con sông, là điểm bắt đầu của những đám mây, là thế giới của những loài hoa và cây cối quý hiếm, độc lạ. Giữa cái lạnh nhè nhẹ của mùa thu, một đoàn người áo đen đứng xếp thành hai hàng, tác phong chỉnh tề, nghiêm trang không một chút lơ là. Cả thấy đều hướng mắt nhìn về chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh giữa vòm trời xanh ngắt. Sắc mặt ai nấy đều trông có vẻ nghiêm trọng như rằng chẳng dám hít thở sâu vì sợ phật lòng ai đó. Bước ra khỏi cánh cửa máy bay là một người đàn ông nghiêm nghị trong bộ vest đen, theo sau là người đàn ông cao lớn tuổi ngoài tầm ba mươi, khuôn mặt tuấn dật, đường nét như tạc tượng, khí thế tỏa ra bức người. Bề ngoài nổi bật của anh cùng sắc mặt quá đỗi lạnh lùng tạo cho người khác cảm giác rằng anh rất khó gần. Người đàn ông đứng đầu đoàn tiếp đón nhanh chân đi đến cúi người, trưng cầu bộ mặt nịnh nọt. - Thưa Chủ tịch... Mỗi lần đứng bên cạnh người đàn ông này, gã ta tuy không thấy lạnh mà run, nói gì đến việc hèn sang ở đây. Thật ra mà nói Hướng Hoa Lạc không cần tỏa ra sắc mặt gì cũng khiến cho kẻ trông thấy anh phải cúi người. Nói đến lai lịch của anh, giới kinh doanh châu Á phải mười phần kính mộ, bốn phương ai ai cũng thán phục. Chưa kể đến Hướng thị nắm huyết mạch của rồng kinh tế toàn châu Á, khối bất động sản kếch xù của anh trải từ đông sang tây. Thành tựu của anh thật khiến cho người khác mơ mà chẳng dám biết ước thế nào cho được. Người đàn ông sắc vóc hơn người kia từ bé đã ngậm thìa vàng. Mỗi cử chỉ, điệu bộ điều thể hiện uy quyền ~~~~vương giả. Làn gió thổi bay vạt áo bên ngoài càng tôn lên vẻ sang trọng, lạnh lùng đến mê hoặc của Hướng Hoa Lạc. Nhìn người đàn ông cùng dàn tiếp đón trước mắt, Hướng Hoa Lạc chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh tiến về phía trước ngồi vào xe. Đoàn xe nhanh chóng rời đi, dọc theo đường là thảo nguyên xanh bát ngát với những đàn ngựa mạnh mẽ cuồng phong chạy tung bụi mù, có đoạn thì bắt gặp những đàn dê trắng dê đen hoặc cừu non đang thong thả dưới nắng vàng còn những người dân bản địa dõi theo phía sau; tất cả tạo ra một khung cảnh thiên nhiên xinh đẹp của vùng thảo nguyên Mông Cổ. Ánh mắt Hướng Hoa Lạc dịu đi chút ít. Trong giới kinh doanh ai cũng rõ Hướng Hoa Lạc dành tình cảm và không ít tâm huyết cho đất nước Mông Cổ này, từ khi nơi này chưa được phát triển tiềm năng như bây giờ. Anh không ngại chi một số tiền lớn để đầu tư xây dựng chỗ đứng vững mạnh cho mình. Đến hôm nay thị trấn nhỏ nằm trên thảo nguyên Kharkhorin bao la, bát ngát và yên bình của Mông Cổ đã trở nên trù phú. Nằm ngay thung lũng thượng nguồn sông Orkhon, vùng đất Kharkhorin xinh đẹp là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch nhất của Mông Cổ. Cố đô Kharkhorin còn được UNESCO công nhận là di sản thế giới. Tuy tuổi còn trẻ nhưng Hướng Hoa Lạc có con mắt vô cùng tinh tường khiến các lão làng trong giới kinh doanh phải gật gù tán thưởng và e ngại. Xe chạy được ba mươi phút thì ngừng ngay tại một nhà máy được bao quanh bởi các Ger đầy màu sắc nằm giữa thảo nguyên bao la. Hướng Hoa Lạc cùng đoàn người bước vào trong, các công nhân đang làm việc đều ngưng tay lại mà dõi theo đoàn kiểm tra. - Kính chào Chủ tịch Hướng! Tiếng chào hỏi không ngừng vang lên khi Hướng Hoa Lạc đi qua. Đa số các nhân công của anh thuê đều là dân du mục nơi thảo nguyên này. Họ có nét giản dị mộc mạc và tinh thần yêu quê hương hết sức mạnh mẽ. Ánh mắt Hướng Hoa Lạc khẽ nheo lại quan sát khắp nơi. Đây chỉ là nhà máy sản xuất của anh, còn các nông trại anh vẫn chưa ghé qua, nhưng nhiêu đây thôi cũng đủ làm anh hài lòng không ít. Một nhân viên đi đến cầm trên tay cái khay vàng, khom người trước Hướng Hoa Lạc. - Mời Chủ tịch dùng thử ạ. Anh cầm một ly sữa dê nguyên chất do du mục nơi đây vừa lấy cũng vừa qua khâu khử trùng uống một ngụm, vị ngọt tươi mát nhẹ dịu lan tỏa khắp miệng anh. Rồi anh cầm tấm lông cừu vuốt nhẹ, tấm tắc khen mọi thứ đều rất hoàn hảo. Từng thực phẩm, sản phẩm may mặc điều được các kỹ sư, nghệ nhân tài giỏi mà Hướng Hoa Lạc mời về xử lý đúng chuẩn theo yêu cầu của các nước. Làn môi Hướng Hoa Lạc nhếch nhẹ khiến những người đứng phía sau thở phào nhẹ nhõm sau hơn hai tiếng vị chủ tịch đi khắp nơi kiểm tra một lượt. Anh khẽ nói: - Lần nay mọi người làm rất tốt, lợi nhuận sản xuất lần này làm tôi rất hài lòng. Sau khi giao chuyến hàng lớn cho các hợp đồng chúng ta đã ký, tôi sẽ nhập thêm một lượng máy móc tân tiến để cải cách sản phẩm của chúng ta. Trong phòng họp mọi người lúc này mới giãn cơ mặt, ai nấy cũng đều mừng rỡ ra mặt. Cuộc họp cũng đến hồi kết. Dù Hướng Hoa Lạc không thường xuyên ở đây, nhưng chỉ cần mỗi lần anh đến thì làm các bộ phận trên dưới toát mồ hôi. Ai cũng rõ Hướng thị tiếng tăm ra sao trong giới kinh doanh, là nhân viên của Hướng thị hưởng bổng lộc ăn không hết, lương thì cao cùng nhiều đãi ngộ miễn chê. Tuy vậy vào được đây phải qua bao vòng sát hạch khó khăn. Đã biết bao lần nhìn thấy Hướng Hoa Lạc lạnh lùng đuổi việc một số nhân viên vì sai lầm trong công việc khiến bọn họ rùng mình. Lúc này Hướng Hoa Lạc muốn ra thăm một số nông trại. Mặt trời vừa lúc xuống núi, khung cảnh thảo nguyên chìm đắm trong màu vàng rực của biển lửa càng thêm rực rỡ. Ánh chiều tà khiến khung cảnh có chút đượm buồn. Hướng Hoa Lạc cởi áo khoác, A Khải nhanh chóng nhận lấy. Anh giơ tay ngoắt một số người phía sau bước lại. Bọn họ hiểu ý dừng bước chân. Đây là thói quen của Hướng Hoa Lạc khi đến đây chỉ muốn đi dạo cùng với vệ sĩ mà thôi, mấy lần trước còn có thêm một người nữa làm trợ lý đắc lực cho Hướng Hoa Lạc giống như A Khải vậy. Vóc dáng cao lớn, trên người anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu nhưng vẫn toát lên vẻ ngoài cao ngất, khí thế bất phạm, nổi bật vô cùng. Hai người đàn ông một trước một sau thong thả đi về đỉnh đồi trọc kia để quan sát đoàn người du mục chăn gia súc quay về. A Khải quay người nhìn một bên mặt được ánh chiều buồn của hoàng hôn bao phủ của Hướng Hoa Lạc. Chẳng biết sao nhìn cảnh tượng này A Khải thấy vẻ ngoài của Hướng Hoa Lạc càng thêm cô độc đến lạ thường. Lúc này A Khải mới nghe anh lên tiếng. - Khải, cậu nói xem bà tôi nơi chín suối có thấy những gì tôi đang làm không? - Thưa Chủ tịch, cố phu nhân chắc chắn rất tự hào về anh! Bỏ qua lời của thuộc hạ, Hướng Hoa Lạc cười khẽ, tiếng cười mang âm điệu châm chọc. - Tự hào sao? Tôi nghĩ bà sẽ rất tức giận vì biết tôi sắp ly hôn với Thẩm Nguyệt. A Khải theo anh đã hơn mười năm nên những biến cố trong cuộc đời của Hướng Hoa Lạc anh nắm rõ hơn bất cứ ai khác. Tiếng nói trầm thấp của Hướng Hoa Lạc nhẹ vang lên. - Từ lúc ba mẹ mất do tai nạn, một tay bà nội chăm sóc tôi. Là một người phụ nữ nhưng bà phải gánh vác trên dưới Hướng gia. Nỗi đau mất chồng mất con khiến bà trở nên chai sạn cảm xúc. Bà luôn hà khắc với tôi. Bà luôn muốn tôi làm theo ý bà, kế cả việc đi cưới người phụ nữ kia. Anh quay người hai tay xoa vào nhau. - Chỉ là tôi nợ bà quá nhiều, thấy xót xa cho bà. Mọi thứ tôi có thể làm bà vui cho đến khi bà nhắm mắt xuôi tay. Khi này nụ cười cả ánh mắt của anh lạnh đi. - Chỉ là, Hướng Hoa Lạc đó tiếc rằng không phải là tôi. Đúng vậy, những năm đó anh đã hi sinh cho bà, bởi bà là người thân duy nhất bên cạnh anh. Anh cố chiều lòng bà cho bà thanh thản lúc cuối đời. Bà muốn anh nhắm mắt làm ngơ cho các lão già ở Hướng gia dù biết bọn họ ăn nuốt tiền công quỹ, dẫu sao thì số tiền đó không thấm vào đâu so với gia tài của Hướng Gia. Anh gật đầu đồng ý nhưng chỉ tại thời điểm đó mà thôi. Đúng hai ngày sau khi chôn cất bà, Hướng Hoa Lạc làm cuộc cách mạng tẩy chay tất các lão làng trên dưới Hướng gia sạch không còn một bóng, khiến khắp nơi dấy lên tin đồn bẩn, gán anh là kẻ máu lạnh ngay cả dòng họ của mình cũng không nương tay. Người thì hét người thì mắng chửi anh không tiếc lời, nhưng tất cả không quan trọng. Anh chưa bao giờ xem bọn họ là người thân thì làm gì có tình với lý ở đây. Việc kế tiếp là đề đơn ly hôn với Thẩm Nguyệt, người phụ nữ từng là vợ trên danh nghĩa của anh. Chỉ là mấy năm qua do phải chăm lo công ty, mọi thứ còn chưa chắc chắn nên anh chưa đánh cỏ động rắn. Thẩm thị tuy không phải là đối thủ của Hướng thị nhưng kẻ điều hành Thẩm Cát là một tên nham hiểm. Song, hắn chỉ có thể lừa gạt bà nội của anh chứ làm sao qua mặt được anh. Nếu những năm trước anh đề đơn ly hôn, hắn sẽ bắt tay với các đối thủ của Hướng thị để đưa Hướng Thị đến bờ vực không an toàn. Dù khả năng đó chỉ là một trên một trăm, anh cũng quyết không cho điều đó xảy ra bởi anh không thể làm nhiều việc nguy hiểm trong cùng một lúc được. Dù sao trong suốt những năm qua, số lần anh và cô ta gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay nên việc ly hôn cũng không mấy cấp thiết. Điều mà anh có thể làm bà hài lòng nhất chính là nơi anh đang đứng. Mông Cổ là nơi đã kết nối se duyên cho bà và ông. Bà yêu nơi này, bà kì vọng một ngày sẽ làm nơi đây phồn thịnh hơn. Và anh đã làm được. Tia suy tư của Hướng Hoa Lạc chững lại khi thấy hình ảnh phía xa kia... A Khải định nói gì đó khi quan sát thần sắc có chút thay đổi của Hướng Hoa Lạc. Anh ta cũng nhìn theo, miệng mấp máy: - Tịnh Thiên? Sao cô ta lại ở đây? Dưới ánh hoàng hôn, cô gái mặc trên người bộ đồ du mục màu trắng cô ngồi trên lưng ngựa, thả bước nhẹ nhàng đi về phía đoàn ngựa phía trước. Vóc dáng mỏng manh cùng khuôn mặt xinh đẹp mĩ miều, vô cùng hợp với thiên nhiên nơi này. Hình ảnh này đến sau này Hướng Hoa Lạc không thể nào quên được: một cô gái cô đơn, yếu đuối, thoát tục đến mơ màng, xinh đẹp như bước ra từ trong tranh vẽ đang đứng giữa khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ. A Khải thấy Hướng Hoa Lạc đứng im không nói gì, bèn quay người ngoắt lấy tên quản lý nơi đây. Gã quản lý nhanh chóng chạy đến. - Thưa cậu Khải, có việc gì sao? A Khải chỉ tay về phía Tịnh Thiên. - Cô gái đó là người của nông trại à? Tên quản lý nheo nheo mắt quan sát dáng người phía xa rồi nhanh chóng gật đầu. - Vâng ạ, cậu đang nói Tiểu Thất à? Cô ấy làm hơn một năm rồi. Người quản lý hơi run run, Tiểu Thất mà ông nói là cô gái vô cùng xinh đẹp.Từ ngày cô đến đây biết bao chàng trai nhớ nhung thương thầm, ra sức theo đuổi. Chỉ là cô gái này quá mức xa cách, luôn tạo khoảng cách với tất cả mọi người. Người ta thường thấy mỗi khi chiều tà cô thường cưỡi ngựa và đắm chìm trong suy tư một mình như thế. Hình ảnh này không còn xa lạ với những người nơi đây nữa. Lúc cô đến nơi đây xin quản lý vào làm, nhìn từ trên xuống dưới ông rất nhanh từ chối vì cô gái này có dung mạo vô cùng xinh đẹp, làn da nhẵn mịn trơn láng, nhìn qua có ngốc cách mấy cũng rõ cô được sinh ra trong hào môn, được che chở chăm sóc cẩn thận. Bàn tay nhỏ nhắn đẹp đẽ kia chỉ có thể đánh đàn vẽ tranh, sao có thể làm những công việc vất vả nơi đây được. Nhưng cô rất kiên trì ngày nào cũng đến tìm ông, còn trổ tài cưỡi ngựa rất giỏi, đặc biệt là khi cô ta biết cách thuần phục một con ngựa hoang làm ông phải thay đổi cách nhìn. Chỉ là việc này rất kì lạ, ông thương tiếc vẻ ngoài yếu ớt, thật lòng không nỡ cho cô làm việc chăm sóc ngựa nên muốn điều cô về nhà máy làm việc, nhưng cô gái này nhất mực không chịu. - Tiểu Thất... A Khải vừa lẩm bẩm cái tên xa lạ kia vừa nghe tên quản lý kể lể bên tai, rồi bước đến cạnh Hướng Hoa Lạc. - Thưa Chủ tịch... - Gọi cô ấy lại đây! Hướng Hoa Lạc không quay đầu mà chỉ khẽ ra lệnh. - Vâng... vâng... Người quản lý không dám chậm trễ, đích thân đi gọi. -Tịnh Thiên, cô ấy tại sao lại lấy tên giả? A Khải đừng đó trong lòng đầy thắc mắc. - Chỉ có cô ấy mới rõ. Đúng chỉ có cô mới rõ, một năm trước Tịnh Lâm nhảy lầu tử tự, con gái ông ta từ nước ngoài trở về chịu tang cha, ai cũng xót xa cho Tịnh Gia. Tịnh Thị được Thẩm Thị thu mua, còn cả căn nhà cùng số gia sản còn lại điều bị ngân hàng tịch thu. Trong giới kinh doanh ai cũng biết hai nhà Thẩm gia và Tịnh Gia là keo sơn gắn kết, cả hai cô con gái còn là tri kỷ từ bé, lại còn du học cùng nhau, chỉ tới lúc Thẩm Nguyệt lấy Hướng Hoa Lạc nên mới quay về nước trước. Ngày tổ chức tang lễ cho Tịnh Lâm một tay Thẩm Cát lo liệu tất cả, việc Thẩm Cát thu mua Tịnh Thị cũng là vì muốn công sức của bạn mình không rơi vào tay kẻ khác. Người ngoài ai cũng đều khen ngợi hành động cao cả của Thẩm Cát đối với bạn mình. Chỉ là sau những ngày tan thương ấy , mọi người cũng dần quên đi Tịnh Thị năm nào và cả người con gái kia. Đưa mắt nhìn tay quản lý đang nói gì với cô, Tịnh Thiên leo xuống ngựa chăm chú nhìn ông ta rồi quay đầu nhìn về nơi Hướng Hoa Lạc cùng A Khải đang đứng. Thấy hai người họ, sắc mặt Tịnh Thiên nhanh chóng thay đổi, cả thân thể run lên. - Tiểu Thất cô sao vậy? Ây da, đừng quá lo lắng, qua đó xem Chủ tịch muốn gặp cô để làm gì đi! Thấy sắc mặt cô thay đổi tên quản lý nghĩ rằng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng của Hướng Hoa Lạc hù dọa cô gái nhỏ nên ông trầm giọng an ủi, nào ngờ đâu Tịnh Thiên không trả lời quay đầu bỏ chạy. - Này này Tiểu Thất... Cô đi đâu thế? Tiểu Thất! Hành động của cô được Hướng Hoa Lạc thu vào mắt. Anh không nổi giận mà quay người đi xuống. Khi đi qua, A Khải nghe anh nói: - Chuẩn bị nơi ở, tối nay chúng ta sẽ ở lại. A Khải có chút giật mình nhưng vẫn nhanh chóng nói vâng. Vì ai cũng rõ Hướng Hoa Lạc dù đến đây có trễ như thế nào thì anh cũng đều quay về thủ đô Ulaanbaatar nên đây là điều chưa từng xảy ra! Các nhân viên lại thêm lo lắng, nhanh chóng chia nhau chuẩn bị nơi ở cho anh. Ngặt nỗi, anh không muốn ở nơi sạch sẽ trong nhà máy mà muốn ở Ger, nơi ở của nhân viên trong trang trại. Việc này khiến bọn họ lại toát mồ hôi. *Ger: ngôi nhà di động của dân du mục Mông Cổ. P/s : Vote hỷ! Lượt vote càng cao chap sau có càng nhanh nhe mem!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]