Những ngàytiếp theo trong cuộc sống, Ngưu Nhu Miên cảm thấy hạnh phúc gấp bội đồng thời từ đáy lòng lại mơ hồ có nỗi bất an. Dương Thuần Miễn yêu cô làmột loại cảm giác từ trên trời rơi xuống, có được sức mạnh bất thườnglàm cho cô cảm giác như toàn thế giới đều lâm vào tâm trạng không yên.Mà sự tồn tại của Dư Tư Giáng càng khiến tim Ngưu Nhu Miên bị niềm vuilẫn nỗi sợ hãi bao phủ, cô rất sợ cảm giác được yêu này đột nhiên mấtđi. Nhưng càng yêu Dương Thuần Miễn càng không muốn đối mặt việc này,mỗi khi Dương Thuần Miễn nhận được điện thoại của Dư Tư Giáng, Ngưu NhuMiên liền trở lại phòng mình đùa nghịch cái túi khóa tâm.
Dương ThuầnMiễn cũng đắm chìm trong hạnh phúc, Ngưu Nhu Miên không có lúc nào làkhông mang đến cho anh niềm vui bất ngờ của tình yêu. Anh thường xuyên ở các góc phát hiện Ngưu Nhu Miên để lại cho anh những tờ giấy ghi chéplời thương. Trong ví tiền, trong túi công văn, trong tủ quần áo, dướigối đầu, có khi lúc sáng sớm tỉnh lại ở quần lót cũng thấy những lời tâm tình của cô. (Sun: ==|||) Mà anh thì đối với Ngưu Nhu Miên trong lòngcó áy náy, bởi vậy ở những nơi khác đều cố gắng nhân nhượng Ngưu NhuMiên, đem hết cách thức của mình khiến cô vui vẻ. Có một lần, anh ngắtđiện thoại rồi đến phòng Ngưu Nhu Miên, vừa vặn nhìn thấy Ngưu Nhu Miênđang mở túi khóa tâm thì đi tới ôm chặt Ngưu Nhu Miên, giả vờ cả giậnnói:“Có phải quay lưng lại với anh, vụng trộm đổi tên ?”
“Đúng vậy!Mỗi lần anh nhận điện thoại của Dư Tư Giáng, em liền đổi tên nam nhânmình yêu!” Ngưu Nhu Miên ngửng đầu chống lại Dương Thuần Miễn. DươngThuần Miễn hôn Ngưu Nhu Miên bịt kín cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy mànói:“Thực xin lỗi!”
“Tình yêucủa em không có từ thật xin lỗi, chỉ có yêu và không thương!” Ngưu NhuMiên nói kiên quyết, thấy Dương Thuần Miễn bị khí thế của cô chấn động,vẻ mặt khẩn trương thì đột nhiên xì một cái cười ra tiếng “Dư Tư Giánggọi điện thoại đến nhà trọ đến, tất nhiên là không nói gì sau lưng em.Chỉ là tâm lý bất bình mà thôi, vì cái gì không có nam nhân gọi điệnthoại cho em chứ? Đáng tiếc Bạch thiếu gia đi Thượng Hải , nếu không anh ấy nhất định sẽ thường xuyên gọi điện thoại cho em.” Dương Thuần Miễnthần sắc biến đổi, lập tức muốn mở cái túi khóa tâm của Ngưu Nhu Miên.Ngưu Nhu Miên thà chết không buông tay. Khi thấy Dương Thuần Miễn sẽthành công thì Ngưu Nhu Miên hung hăng cắn một cái vào tay Dương ThuầnMiễn. Dương Thuần Miễn bị đau mới buông tay ra.
“Em lại cắn người!”
“Em cắn chó!”
“Em đúng là cô gái không chịu nói đạo lý!”
“Thế nhưng anh hồ đồ đến mức muốn giảng đạo lý với con gái!”
“Haizz!” Dương Thuần Miễn bất đắc dĩ nói:“Nữ nhân cùng nam nhân quả thực không phải cùng một loại động vật!”
“Nữ nhâncùng nam nhân có phải cùng một loại động vật hay không thì em khôngbiết. Em chỉ biết, em và anh không phải cùng một loại động vật. Em làngười, anh là chó!” Ngưu Nhu Miên cợt nhả nói. Dương Thuần Miễn nóikhông lại Ngưu Nhu Miên bèn dứt khoát không hề cùng cô đấu võ mồm, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào túi khóa tâm trong tay Ngưu Nhu Miên. Ngưu Nhu Miên thấy Dương Thuần Miễn muốn lấy túi khóa tâm của cô nhưthế thì nói:“Anh yên tâm, em không đổi tên. Chính là ngẫu nhiên lấy ranhìn xem có viết sai tên hay không ”
“Hừ!” Dương Thuần Miễn xoa tay của mình.
“ Thuần Miễn, ngày mai là đêm bình an, chúng ta đi ra ngoài đi, trước quảng trường giáo đường có hoạt động mừng Noel.”
“Được! Nhưng ngày mai anh có thể đến muộn một chút, lúc 5 giờ cần đi sân bay đóntiếp đoàn khách I rắc, phỏng chừng thu xếp xong phải đến 8 giờ. Em phảibiết rằng người ta không có đêm bình an.”
“Vậy em đến 9 rưỡi đứng ở cửa giáo đường chờ anh. Anh cần đến đúng giờ đấy, một phútem cũng không chờ đâu!” Ngưu Nhu Miên dừng lại rồi đột nhiên nhớ ra“Thiếu chút nữa đã quên, Bạch thiếu gia ngày mai về Bắc Kinh, hôm naygọi điện thoại nói mời chúng ta ngày mai cùng nhau ăn cơm chiều. Anhkhông thể đi thì em đi một mình.”
“Được, anhđi.” Dương Thuần Miễn trong lòng không được tự nhiên một chút, lập tứcnhìn cửa sổ ở túi khóa tâm dặn dò:“Không được đổi tên nhé!”
Ngày của đêm đình an, sau khi tan tầm Ngưu Nhu Miên liền cùng Bạch thiếu gia đi ăncơm chiều. Hai người đến một quán ăn Âu có khung cảnh thanh nhã.
“ Thuần Miễn sao không cùng đến?”
“Anh ấy điđón tiếp đoàn khách I-rắc.” Ngưu Nhu Miên thấy Bạch thiếu gia rút ra một điếu thuốc lá thì kinh ngạc hỏi:“Không phải anh đã bỏ thuốc lá sao?”Bạch thiếu gia chua xót cười “Có lẽ vĩnh viễn không bỏ nổi.”
“Tôi xem raso với hồi trước thì anh tiều tụy rất nhiều, chuyện ở Thượng Hải thựckhó giải quyết sao? Đó cũng là nguyên nhân anh lại bắt đầu hút thuốc à,hút ít chút đi, đối với anh không tốt.”
“Những người hút thuốc đều biết nó có hại đối với cơ thể , nhưng bỏ thuốc lại là nói dễ hơn làm. Nếu không hôm nay anh vì cái gì lại bay trở về Bắc Kinh?”
“Anh bỏ thuốc là và bay trở về Bắc Kinh có quan hệ gì đâu?”
“Loại thuốc anh thích hút chỉ có bán ở Bắc Kinh.” Bạch thiếu gia nhìn Ngưu Nhu Miên.
Sau khi ăn cơm xong , Bạch thiếu gia hỏi Ngưu Nhu Miên:“Em cùng Thuần Miễn hẹn mấy giờ gặp nhau ở đâu? Anh đưa em đến đó!”
“Vào chín rưỡi gặp nhau ở trước cửa giáo đường.”
“Giáo đường?”
“Đúng vậy,em vẫn chờ đợi ngày có thể cùng Dương Thuần Miễn đi vào giáo đường. Hômnay cũng thỏa nguyện trước, ở đó vừa lúc có hoạt động nên cứ lôi anh ấy vào đó, hắc hắc!” Trên mặt Ngưu Nhu Miên đột nhiên trở nên hạnh phúc,trong lòng Bạch thiếu gia cũng phải nói là vô cùng cay đắng.
Từ khôngtrung bắt đầu có những bông tuyết bay lả tả, Ngưu Nhu Miên hưng phấnnhìn ra ngoài cửa sổ mà nói với Bạch thiếu gia:“Đôi tình nhân nào màtrong đêm bình an có tuyết rơi ở gần nhau thì năm sau nhất định phải cóhạnh phúc.”
“Tuyết đangrơi nên lái xe sẽ chậm, em cực kỳ không thích tới muộn , vậy chúng ta đi sớm thôi.” Bạch thiếu gia giúp Ngưu Nhu Miên mặc áo khoác ngoài vào.
Việc củaDương Thuần Miễn xử lý xong xuôi thì ước chừng 8 rưỡi. Trong lúc trênđường chạy tới giáo đường liền vội gọi điện thoại cho Ngưu Nhu Miên ,Ngưu Nhu Miên lúc này đang ở trên xe Bạch thiếu gia.
“Nhu Miên, chuyện của anh đã làm tốt , bây giờ đang tới đó. Hiện tại em ở nơi nào?”
“Em cũngđang đi trên đường, Bạch thiếu gia đưa em đến. Tuyết rơi đường trơn, anh lái xe cẩn thận đừng nóng vội. Lát nữa sẽ gặp!” Ngưu Nhu Miên cắt điệnthoại.
Xe Bạchthiếu gia đi thật sự chậm, anh đột nhiên có cảm giác không muốn đưaNgưu Nhu Miên đến giáo đường, thầm nghĩ cứ như vậy đem cô đi giấu ở nơimà Dương Thuần Miễn vĩnh viễn tìm không thấy. Nhưng là khóe mắt thấygương mặt Ngưu Nhu Miên có nỗi mong chờ đầy cõi lòng thì lại buồn bã.
Dư Tư Giángcùng Lưu Liêm ước hẹn chín giờ tối gặp mặt ở nhà anh. Dư Tư Giáng trướctám giờ đã đến cửa nhà Lưu Liêm . Vừa đến thì nhìn thấy Lưu Liêm cùng cô gái mà ngày ấy lúc mình đến công ty đã nhìn thấy chung một chỗ.
“Hôn thê của tôi sẽ đến đây, cô mau đi thôi, về sau cũng đừng tới tìm tôi nữa.” LưuLiêm lạnh lùng nói. Cô gái kia sờ sờ ví da, trào phúng nói:“May mắn quan hệ của chúng ta vẫn còn đáng giá khoản tiền cuối cùng này.” Lưu Liêmvừa nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Dư Tư Giáng tan nát cõi lòng bènkhẩn trương chạy về phía cô ấy. Dư Tư Giáng vội vàng kêu xe taxi bỏchạy. Lưu Liêm cũng đón xe đuổi theo đồng thời không ngừng bấm số diđộng gọi cho Dư Tư Giáng.
Dương ThuầnMiễn trên đường đến giáo đường thì nhận được điện thoại của Dư Tư Giáng. Giọng điệu của Dư Tư Giáng không che dấu được sự đau lòng và sợ hãi, cô khóc ròng nói:“ Thuần Miễn, Lưu Liêm đang đuổi theo em, em sợ! Em không muốn gặp hắn! Thuần Miễn, anh đến giúp em với!”
“Em đang ở đâu?”
“Bây giờ em đang trên đường chạy về nhà.” Dư Tư Giáng nức nở nói.
“Anh lập tức đến nhà em.” Dương Thuần Miễn tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì,nhưng xem ra chuyện quá khẩn cấp, vì thế anh gọi điện cho Ngưu NhuMiên.
Bạch thiếugia đưa Ngưu Nhu Miên đến giáo đường lúc gần chín rưỡi. Bạch thiếu giavốn định để cho Ngưu Nhu Miên vào giáo đường chờ Dương Thuần Miễn, nhưng Ngưu Nhu Miên sợ trong giáo đường nhiều người thì Dương Thuần Miễn sẽkhông tìm thấy cô nên kiên trì muốn đứng bên ngoài chờ. Bạch thiếu giabất đắc dĩ chỉ có thể kéo Ngưu Nhu Miên đến một chỗ tạm thời không cótuyết rơi. Anh nhẹ tay phủi đi những bông tuyết rơi trên tóc Ngưu NhuMiên “Đem giấu em vào chỗ cậu ta khó tìm thấy nhất.” Nhìn Ngưu Nhu Miênngẩn ra, Bạch thiếu gia vội khỏa lấp nói:“Làm cho cậu ta sốt ruột mộtchút cũng tốt!”
“Ý kiến hay! Một lát nữa em thấy Thuần Miễn liền trốn đi, để cho anh ta cũng nếm thử cảm giác đứng trong tuyết chờ đợi em , hừ!” Trong mắt Bạch thiếu giahiện lên một chút đau đớn.
“Anh khôngcần ở đây giúp em nữa, anh ấy sẽ nhanh chóng đến đây. Anh ấy rất khôngthích ăn dấm chua.” Đúng lúc này, điện thoại di động của Ngưu Nhu Miênvang lên.
“Nhu Miên,Dư Tư Giáng dường như có việc gì gấp, anh hiện tại cần đến chỗ cô ấy.Anh xử lý xong sẽ nhanh chóng đến giáo đường , em cứ vào trước kiếm chỗngồi đi.” Ngưu Nhu Miên trong lòng cực kỳ đau xót, sống mũi cay cay,nhưng ngại vừa nói với Bạch thiếu gia vì thế bình tĩnh trả lời:“Em chờanh.” Không chờ Ngưu Nhu Miên nói gì thêm, Dương Thuần Miễn lại cắt đứtđiện thoại. Ngưu Nhu Miên cảm thấy âm thanh tút tút chói tai tắt máy kia ở trong không khí ngưng kết thành băng xẹt qua màng tai mình. Cô độtnhiên sợ hãi cảm thấy, Dương Thuần Miễn sắp giống một con diều bị đứtdây rồi từ tay cô bay đi. Cô rốt cuộc căn bản chịu không nổi những âmthanh tút tút ngắt quãng đang liên tục phát ra.
Ngưu NhuMiên cười nói với Bạch thiếu gia:“Anh ấy lập tức tới đây, mình em chờanh ấy.” Tuy Bạch thiếu gia có chút hoài nghi đối với lời nói của Ngưu Nhu Miên , anh chỉ dặn dò Ngưu Nhu Miên vài câu rồi lo lắng rời đi.
Sau khi Ngưu Nhu Miên cười cười để Bạch thiếu gia rời đi, nét bi thương lập tứcliền hiện lên trên mặt Ngưu Nhu Miên . Cuối cùng Ngưu Nhu Miên cũng cảmthấy hạnh phúc không phải chân thật, mà Dư Tư Giáng cũng là cái gai đâmtrong lòng anh nên rốt cuộc làm cho cô cứ phải lo được lo mất, bởi vậyluôn không thể thản nhiên đối mặt. Mỗi một giây chờ đợi Dương ThuầnMiễn đều là dài dằng dặc khó có thể chịu đựng nổi như thế. Cho đến hơnchín rưỡi thì Ngưu Nhu Miên rốt cục cầm lấy điện thoại di động gọi cho Dương Thuần Miễn.
Dương ThuầnMiễn lúc này đã đến dưới nhà Dư Tư Giáng, từ xa đã nghe thấy tiếng LưuLiêm gọi cửa rõ to. Cùng lúc đó di động vang lên, còn chưa chờ Ngưu NhuMiên nói chuyện, Dương Thuần Miễn liền giành nói trước:“Một lát nữa anhgọi cho em.” Nói xong lập tức liền cắt điện thoại. Dương Thuần Miễn chạy tới tầng trên, nghe được sau cửa vọng đến tiếng Dư Tư Giáng khóc nứcnở, còn Lưu Liêm đang gõ cửa cồng cộc. Dư Tư Giáng vẫn không chịu ngheLưu Liêm giải thích, lúc này Lưu Liêm thấy cô còn gọi tới Dương ThuầnMiễn lập tức liền bốc lửa “Chuyện hai chúng tôi với anh không có quanhệ!”
“Tôi cùng Tư Giáng nói chuyện, anh có thể để cho cô ấy yên tĩnh một chút đượckhông?” Dương Thuần Miễn đang nghĩ cuộc hẹn tốt đẹp của mình bị Lưu Liêm phá hủy, sau này còn không biết phải tạ tội với Ngưu Nhu Miên như thếnào, cũng tức giận không biết phải hàn gắn ra sao nên khẩu khí khôngtốt.
“Cậu nói với cô ấy?” Lưu Liêm nghĩ đến quan hệ giữa Dư Tư Giáng cùng Dương ThuầnMiễn thì tức giận trừng mắt Dương Thuần Miễn, không để ý tới anh khuyêncan mà tiếp tục đấm mạnh vào cửa. Dương Thuần Miễn nghĩ đến giờ phútnày Ngưu Nhu Miên đang ở giáo đường chờ đợi mình, hơn nữa tiếng Dư TưGiáng khóc làm cho anh càng thêm sốt ruột cũng mất đi kiên nhẫn bènđẩy Lưu Liêm ra gọi to trước cửa:“Tư Giáng, là anh, Thuần Miễn đây! Em đừng khóc!” Lưu Liêm bị Dương Thuần Miễn lôi kéo mạnh liền lui vài bước mới đứng vững chân, lửa giận tràn đầy nhất thời bùng nổ vung nắm đấmnện vào Dương Thuần Miễn. Dương Thuần Miễn không nghĩ tới Lưu Liêm lạicòn động thủ nên nổi giận không thể kìm nén để mất đi lý trí cùng LưuLiêm đánh lộn với nhau. Điện thoại di động của Dương Thuần Miễn ở trongcuộc đánh lộn rơi ra, rồi bị bước chân lộn xộn của hai người đá hỏng.
Ngưu NhuMiên cầm điện thoại ngồi ở trước cửa giáo đường nhìn những đôi yêu đương đi qua trước mặt mà trong lòng yếu đuối không thể cố tình kiên cườngnữa. Cô lau nước mắt sắp rơi xuống cầm lấy di động, cô không tin DươngThuần Miễn hôm nay lại lần thứ hai bỏ mặc cô mà chọn Dư Tư Giáng. Điện thoại Dương Thuần Miễn có chuông reo nhưng không nghe máy. Ngưu NhuMiên chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi lại , trong lòng dần dần lâm vàotâm trạng lạnh buốt. Cho đến khi di động hết pin, Ngưu Nhu Miên vẫnkhông chịu từ bỏ bấm số điện thoại. Nước mắt cùng tuyết chan hòa, cơnlạnh như đâm vào da thịt trên mặt. Ngưu Nhu Miên an ủi chính mình nhấtđịnh là có hiểu lầm khác, sợ bỏ qua lúc Dương Thuần Miễn tìm đến cô, vìthế vội vàng trở lại trước giáo đường ngồi ở trên bậc thang đi vào giáođường. Ngưu Nhu Miên bắt đầu trông mòn con mắt nhìn xung quanh, theothời gian dần trôi qua cuối cùng cô đành cúi gục đầu ngồi không nhúcnhích. Trong lòng là nỗi đau đớn vô tình tràn trề không thể dừng được.
Hoạt độngNoel bắt đầu tiến vào cao trào, đám người chung quanh chúc mừng nhau ,không khí vui mừng ồn ào náo động làm cho Ngưu Nhu Miên cảm giác giốngnhư bị bỏ rơi ở ngoài thế giới. Tâm hồn hỗn độn dần dần mất đi nhậnthức, nỗi u ám làm tan nát cõi lòng chậm rãi lan tỏa đè nát nỗi muộnphiền. Lại một giờ nữa trôi qua, hoạt động đêm Noel tiến vào cao trào.Ngưu Nhu Miên hai mắt vô thần đứng lên, dưới chân tê dại thiếu chút nữaté ngã, may mắn được người bên cạnh đỡ giúp. Cô yên lặng đi về phía đámngười bên ngoài, vừa vặn lúc này một MC đài truyền hình tiến đến phỏngvấn cô. “Tiểu thư, đối với hoạt động đêm bình an năm nay cô có cảmtưởng gì?” Ngưu Nhu Miên nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần nói yếu ớt: “Làm cho người ta thất vọng đến tan nát cõi lòng.” Mc không nghĩ tớingười được phỏng vấn này lại trả lời như thế nên có chút ngoài ý muốn,vì thế tiếp tục hỏi: “Vậy cô cho rằng đêm bình an hẳn là nên trôi quanhư thế nào?”
“Chỉ hy vọng cùng anh ấy mặt đối mặt, ăn hai tô mì nóng hổi! Ngồi ở lò sưởi vuốt velông Hoàng Hoàng nhà tôi, cũng không đi đâu hết, chỉ có hai chúng tôi.”Ngưu Nhu Miên nói xong, lã chã rơi lệ lại lớn tiếng nói:“Không cần Dư Tư Giáng!” Nói xong, liền xoay người chạy đi.
Người MC bịkhiến cho không hiểu ra sao, vì khỏa lấp đành phải giải thích với khángiả ngồi trước màn hình:“Thời tiết rất lạnh, vị tiểu thư này có nguyệnvọng thực đơn giản, chính là cùng chú chó vàng nhà cô ấy ăn mì với nhau, nhưng lại không cần trứng cá muối!” [Giải thích, vì chỉ có 2 ngôi nênMC bị nhầm ]
Bạch thiếugia sau khi về nhà tiện tay mở TV ra xem, TV đang phát sóng trực tiếpngay tại chỗ tổ chức hoạt động mừng Noel tại trước giáo đường. Bạchthiếu gia nghĩ đến Ngưu Nhu Miên cùng Dương Thuần Miễn đang ở đó, vì thế mệt mỏi tựa vào sô pha xem TV. Lúc này trên màn hình TV lại hiện ragương mặt Ngưu Nhu Miên, Bạch thiếu gia lập tức ngồi thẳng dậy. Sau khixem xong đoạn phỏng vấn Ngưu Nhu Miên, anh vội vàng mặc vào áo khoácrời khỏi nhà trọ. Gọi điện cho Ngưu Nhu Miên thì thấy tín hiệu tắt máy, điều này làm ho Bạch thiếu gia càng thêm bất an.
Dương ThuầnMiễn cùng Lưu Liêm đánh lộn túi bụi, Dư Tư Giáng ở phòng trong nghe được bên ngoài có tiếng động khác thường , vì thế cẩn thận mở cửa ra đãthấy hai người liên tục gây thương tích cho nhau. Dương Thuần Miễn cùng Lưu Liêm đã đánh đỏ mắt, mỗi một quyền đều là nặng tay, hai người cùngđều bị thương chảy máu. Dư Tư Giáng bước lên phía trước muốn tách haingười ra. Dương Thuần Miễn không biết Dư Tư Giáng chạy lại đây, đangchém mạnh ra một quyền, ai ngờ khuỷu tay lại ngoài ý muốn đánh ngã DưTư Giáng ở phía sau. Dư Tư Giáng chỉ cảm thấy bụng dưới đau nhức, đưamắt nhìn xuống thì hoảng sợ thấy váy đã có máu chảy ra. Dương Thuần Miễn cùng Lưu Liêm lập tức dừng tay, đồng thời trong lòng hoảng hốt. LưuLiêm muốn tiến lên ôm lấy Dư Tư Giáng, mà Dư Tư Giáng lại gắt gao ômDương Thuần Miễn, tựa đầu vào lòng Dương Thuần Miễn mà khóc nói vớiLưu Liêm :“Tôi không muốn gặp anh! Anh đi! Anh đi đi!”
“Tư Giáng, anh đưa em đi bệnh viện!” Nghĩ đến Dư Tư Giáng khả năng sanh non , Lưu Liêm gấp đến độ hai mắt ứ máu.
“ ThuầnMiễn, anh bảo hắn đi đâu đi! Nếu không em cũng không đi đâu hết!” Dư TưGiáng cố nén đau nhức, cắn răng nói. Lưu Liêm cắn môi đành rời đi. Dương Thuần Miễn đợi Lưu Liêm đi rồi bèn ôm Dư Tư Giáng đón xe đi thẳng đếnbệnh viện. Sau khi hai người lên xe, Lưu Liêm mới từ chỗ tối đi ra gọixe theo sát ngay sau.
Sau khi DưTư Giáng được đưa đến phòng giải phẫu, Dương Thuần Miễn lấy điện thoạiđịnh gọi cho Ngưu Nhu Miên lại nghe thấy tín hiệu tắt máy . Trong lòngDương Thuần Miễn càng thêm như lửa đốt, nhưng lúc này cũng không thểthoát thân. Thấy Lưu Liêm theo tới bệnh viện, Dương Thuần Miễn vộingăn anh ta lại “Nếu anh muốn tốt cho Tư Giáng thì tạm thời không cầngặp cô ấy.” Lưu Liêm suy sụp ngã ngồi trên ghế ảo não nói:“Tôi chờ tintức bình an của Tư Giáng rồi mới đi.” Lưu Liêm hai tay gắt gao xiết chặt đau khổ gục đầu xuống.
Sau khi giải phẫu, Dư Tư Giáng được đưa đến bị phòng theo dõi, bác sĩ thấy cô kíchđộng mới cho cô uống thuốc an thần. Dương Thuần Miễn vẫn canh giữ ở bêncạnh Dư Tư Giáng. Cho đến kho cô ta ngủ thì Dương Thuần Miễn mới rờiphòng bệnh chạy thẳng tới giáo đường.
Dương ThuầnMiễn mới vừa đi, Lưu Liêm liền tiến vào phòng bệnh, ngồi ở bên giườngbệnh. Anh cầm tay Dư Tư Giáng nhấc lên cọ cọ vào trên mặt mình, vài giọt nước mắt nóng bỏng rời vào trong lòng bàn tay Dư Tư Giáng.
Bạch thiếugia sốt ruột đi đi lại lại tìm kiếm ở trước giá đường cũng không thấytung tích Ngưu Nhu Miên. Lễ hội đã gần kết thục, mọi người dần dần tảnđi, Bạch thiếu gia gội điện thoại về nhà ở của Ngưu Nhu Miên cũng khôngcó người nghe. Vì thế anh tỉnh táo lại, cẩn thận suy tư về những nơi cókhả năng Ngưu Nhu Miên đi đến.
Khi DươngThuần Miễn chạy tới giáo đường , lễ hội đã muốn chấm dứt, quảng trườngđã hầu như không còn người. Dương Thuần Miễn lòng nóng như lửa đốt,không để ý người khác lườm nguýt vừa chạy vừa gọi to tên của Ngưu NhuMiên ở quảng trường . Sau khi chạy một vòng , Dương Thuần Miễn mồm thởphì phò đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ Ngưu Nhu Miên đi đến đó?
Ngưu NhuMiên ngồi một mình ở trong quán Duyên đối diện đã điên cuồng gọi ăn babát mì Dương Xuân. Tuy rằng cũng gọi bát thứ tư thì chẳng ăn nổi . Nướcmắt chảy tràn trên mặt làm cho cô nhớ tới thời điểm ban đầu lúc nản lòng khi đi tìm việc. Nhưng lúc này so sánh với buổi ban đầu cũng là cànglàm cho cô lâm vào cảnh đau lòng, hơn nữa càng ăn mì thì tâm tình ngượclại càng thêm đau đớn không chịu nổi. Ngưu Nhu Miên ngồi ở vị trí kề sát cửa sổ ngây ngốc nhìn ra đường đến ngẩn người. Hơi nước dần dần tíchtụ lại thành màng sương mỏng trên cửa kính, Ngưu Nhu Miên lấy tay xoalớp sương mù trên kính, dùng hết khả năng của đôi mắt tinh tường nhìn ra bên ngoài. Cô vẫn không muốn hết hy vọng mà tin tưởng Dương Thuần Miễnnhất định sẽ tìm đến cô, cố chấp mong muốn bắt được một tia hạnh phúccuối cùng sắp sửa trôi qua.
Đợi suốt cho đến khi quán ăn đóng cửa, chỉ còn lại có Ngưu Nhu Miên lẻ loi một mình. Lúc này tâm tình của cô hoàn toàn đau đến chết lặng bèn tuyệt vọngđứng dậy. Đúng khi ấy, cô vui sướng nhìn thấy một nam nhân đang chạynhư điên sang bên này, Ngưu Nhu Miên kiềm chế trái tim đang đập mãnhliệt như muốn vọt ra khỏi lồng ngực mà bước nhanh ra ngoài quán ăn.Gương mặt người chạy đến đang dần dần rõ ràng, khi người mới tới đi đếntrước mặt Ngưu Nhu Miên, Ngưu Nhu Miên tủi thân mấp máy môi “Em nghĩ anh ấy nhất định sẽ đến. Nhưng anh ấy chưa tới, thì anh đã đến.” Ngưu NhuMiên khóc lớn thành tiếng, gục ở trong lòng Bạch thiếu gia, nước mắtvẫn luôn kiềm chế lúc này đã không kiêng nể gì tuôn trào.
Bạch thiếugia ôm Ngưu Nhu Miên đang suy sụp, trong lòng cũng đau đớn như bị kimđâm. Anh nhè nhẹ vỗ về mái tóc dài của Ngưu Nhu Miên trầm giọngnói:“Nhu Miên, đừng khóc, nước mắt em sẽ làm anh đau lòng.”
Bạch thiếugia ôm Ngưu Nhu Miên cho đến lúc cô ngớt khóc mới giúp Ngưu Nhu Miênngồi lên xe, đưa cô về nhà . Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên rời khỏiDuyên đối diện không lâu thì Dương Thuần Miễn vội vàng chạy tới. Thấyquán đã đóng cửa, chung quanh không thấy Ngưu Nhu Miên, liền ôm tâm lýmay mắn quay về nhà.
Dưới tầngtrệt của chỗ ở, khi Bạch thiếu gia giúp Ngưu Nhu Miên xuống xe taxi thì Dương Thuần Miễn cũng đồng thời đuổi tới, ba người không hẹn mà gặp.Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên cùng Bạch thiếu gia đi với nhau,đầu tiên là ngẩn ra, lập tức tâm loạn như ma. Còn Bạch thiếu gia trongmắt hừng hực lửa giận thiêu đốt nhìn chằm chằm Dương Thuần Miễn. NgưuNhu Miên thì ngây người nhìn Dương Thuần Miễn giống như đang ở trongmộng.
Dương ThuầnMiễn đi nhanh tới chỗ Ngưu Nhu Miên , nhưng còn chưa đi đến bên cạnhNgưu Nhu Miên thì đã bị Bạch thiếu gia đón đầu bằng một quyền đánh gục“Tôi thực đần độn khi nghĩ đến ngươi có thể làm cho cô ấy hạnh phúc. Tôi đem thứ mà mình quý trọng nhất chắp tay tặng cho cậu. Vậy mà cậu lạivứt bỏ như vậy.” Nghĩ đến đây, Bạch thiếu gia từ trước đến giờ luônluôn tỉnh táo rốt cuộc kiềm chế không nổi được, đem Dương Thuần Miễn ấnngã lên tuyết rồi tẩn cho thật đau.
Ngưu NhuMiên lúc này cũng chạy đến nhằm Dương Thuần Miễn đang ngã dưới đất liềnđạp hai cái, khóc lớn:“Tôi không bao giờ ăn mì Dương Xuân nữa! Không bao giờ ăn nữa! Anh là đồ khốn kiếp, đi mà ăn trứng cá muối của anh cả đờiđi!” Nói xong liền ôm chặt Bạch thiếu gia “Dẫn tôi đi!” Bạch thiếu giakhông nói hai lời giúp Ngưu Nhu Miên lên xe, hai người nghênh ngang màđi.
Dương Thuần Miễn ngã trên tuyết nhìn Ngưu Nhu Miên bị tổn thương rời đi mà đấm mạnh xuống đất. Vốn là bị Lưu Liêm đánh cho mặt mũi bầm dập, giờ phút nàylại bị Bạch thiếu gia đánh cho một trận nữa làm máu mũi chảy ra khôngngừng, trên trán cũng lại rách ra lần nữa. Dương Thuần Miễn lau máu trên đầu mà nghĩ ,MD, đêm đại bình an tuyệt không bình an. Người này đánhxong lại người kia đánh, mình làm thế nào lại là bao cát được? Cứ tứcgiận toàn đánh mình! Xong rồi, đầu lại rách chắc ngốc thêm vài phần.Không được, mình phải đi bệnh viện.
Dương ThuầnMiễn chạy lên nhà ở, lục lọi phòng Ngưu Nhu Miên lấy ra mấy băng vệ sinh liền thẳng đến bệnh viện. Vừa lên ô tô liền nói với lái xe :“Đi bệnhviện gần nhất.”
“Đại ca, lại là ngài a! Đây là lần thứ mấy ngài dùng băng vệ sinh a?” Thì ra đúng là lái xe lần trước đưa Dương Thuần Miễn đi bệnh viện. Dương Thuần Miễntức giận nói:“Ông quản tôi dùng lần thứ mấy làm gì, tôi dùng tới nghiệnthì đã sao? Mau lái xe!” Lái xe vừa lái xe, vừa liếc qua gương phảnquang đánh giá Dương Thuần Miễn rồi trêu chọc:“Ngài làm thế nào cứ tốimuộn lại bị thương a. Tôi xem ngài có phải gắn liền với biển hiệu băngvệ sinh dùng tốt ngay cả khi đã thấm ướt không! Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên, hai năm vừa rồi ngài đã đổi sang dùng tả em bé hả?! ”
“Đúng vậy!Chúng ta đến kết bè kết đảng để đánh nhau cũng đều mua bán sỉ ! Có muốnđêm bình an cùng tôi vào bệnh viện không? Ta cho ngài băng vệ sinh dùng. Đều là giá bán sỉ, rất rẻ! Ngài đừng khách khí!” Dương Thuần Miễn nóixong, hung ác trừng mắt nhìn mắt lái xe. Lái xe lập tức ngậm miệng.
Đến bệnhviện, vừa vặn đi qua bác sĩ lần trước đã khám cho anh xem. Bác sĩ đốivới việc Dương Thuần Miễn dùng băng vệ sinh cầm máu thì ký ức hãy cònmới mẻ nên vừa sơ cứu cho anh vừa nói:“Hoàng tiên sinh, ngài lại tới nữa sao?! Như thế nào vẫn là đầu bị thương a?” Dương Thuần Miễn tức giậnđến mắt trợn trắng “Bác sĩ, ngài cứ coi như tôi mang họ thất bại đi!Mong ngài bớt tranh cãi, mau xem bệnh cho tôi đi.” Bác sĩ trong lòngthầm nghĩ, đánh không lại bà xã thì cứ nói là không muốn ra tay thôi.Lần trước thì là cả hai người đều bị thương , lần này liền biến thànhmột người tới , xem ra bà xã của anh ta có công lực có nhảy vọt cho nên giành được thắng lợi áp đảo. Tuy rằng bệnh viện chúng ta cũng hy vọngkiếm tiền, nhưng là bị bà xã đánh đến vào bệnh viện như vậy thì tronglòng ta thay giới nam nhân cũng khó chịu a! Soái ca, cậu dù sao cũngphải phát ra khí thế, ít nhất cũng như lần trước đánh hòa chứ!
Đến nhà Bạch thiếu gia, Ngưu Nhu Miên tắm nước nóng xong thì Bạch thiếu gia đưa chocô một ly nước ấm, cũng tiếp nhận khăn mặt trong tay cô để lau tóc chocô. Ngưu Nhu Miên vẫn ngơ ngác , nghĩ đến Dương Thuần Miễn thì nước mắtlại lã chã. Bạch thiếu gia khẽ lau đi nước mắt cho Ngưu Nhu Miên nhẹnhàng nói:“Nhu Miên, ngủ một giấc đi, ngày mai mọi thứ đều đã đi qua.”Bạch thiếu gia lau khô tóc cho Ngưu Nhu Miên , giúp cô nằm xuống rồingồi ở bên giường, cùng Ngưu Nhu Miên nhớ lại những chuyện hay thời bọnhọ học trung học. Tâm tình Ngưu Nhu Miên dần dần chuyển biến tốt hơnnên nặng nề ngủ. Đợi Ngưu Nhu Miên ngủ, Bạch thiếu gia nhìn gương mặtđang ngủ của Ngưu Nhu Miên nhẹ vỗ về tóc của cô rồi hôn nhẹ lên tráncô “Nếu anh ta không thể cho em hạnh phúc, vậy đến đây với anh đi. Anhcam đoan tuyệt đối sẽ không làm em đau lòng khóc lóc như hôm nay .”
Nửa đêm,Ngưu Nhu Miên đột nhiên sốt cao, không ngừng nói những lời vô nghĩa gọi tên Hoàng Hoàng. Điều này làm cho Bạch thiếu gia canh giữ ở bên giường âm thầm thương tổn.
Dương ThuầnMiễn ở bệnh viện sau khi xử lý tốt miệng vết thương vốn định gọi điệnthoại cho Bạch thiếu gia, nhưng nghĩ đến tâm trạng hjện nay của Ngưu Nhu Miên thì không bằng chậm lại chờ cảm xúc của cô bình phục rồi sẽ tìm cơ hội giải thích. Vì thế liền đánh xe đến bệnh viện Dư Tư Giáng nằm, canh giữ ở cạnh giường bệnh của Dư Tư Giáng.
Năm người cứ như vậy vượt qua đêm bình an không bình thường nhất từ trước đến nay.
Tảng sángngày hôm sau, khi ánh mặt trời chiếu vào phòng gian thì Ngưu Nhu Miênchậm rãi mở mắt ra, canh ở bên người không hề là Dương Thuần Miễn, mà là Bạch thiếu gia. Nhớ lại tối hôm qua mà trong lòng đau đớn khôn kể.
Cùng lúcđó, Dư Tư Giáng đang từ từ tỉnh lại nhìn thấy ghé vào bên giường làDương Thuần Miễn thì trong lòng như được sưởi ấm, nhẹ nhàng gọi DươngThuần Miễn tỉnh lại. Mà ở ngoài phòng bệnh, Lưu Liêm thức trắng đêm chưa ngủ nghe được tiếng của Dư Tư Giáng thì nỗi thấp thỏm rốt cục giảm đibèn thở phào đi ra cửa bệnh viện .
Do là thứbảy, Ngưu Nhu Miên còn chưa hoàn toàn hạ sốt liền an tâm dưỡng bệnh ởnhà Bạch thiếu gia. Bạch thiếu gia cùng Ngưu Nhu Miên đánh bài ở trênmạng, cùng Ngưu Nhu Miên tâm sự về các nhân vật trong tiểu thuyết, cònnói đùa nếu định viết thêm tiểu thuyết thì nhất định phải viết theo hình mẫu của anh. Ngưu Nhu Miên tuy rằng thỉnh thoảng có tươi cười, nhưngphần lớn thời gian lại vẫn buồn bực không vui. Bạch thiếu gia không khỏi ảm đạm.
Dương ThuầnMiễn ở bệnh viện chiếu cố Dư Tư Giáng, nhưng trong lòng vẫn nhớ Ngưu Nhu Miên. Lúc này cha mẹ Dư Tư Giáng đã tìm đến bệnh viện, thấy con gáikhông có việc gì, Dương Thuần Miễn lại ở một bên cẩn thận chiếu cố thìrốt cục yên lòng. Nhưng nghe bác sĩ nói con mình xảy thai, lập tức giậntái mặt. Dư Tư Giáng cũng không biết trả lời như thế nào cho cha mẹ vìthế nói dối:“Là Thuần Miễn , bố mẹ không cần lo lắng, Thuần Miễn làmngười bố mẹ còn không rõ ràng sao? Anh nhất định sẽ phụ trách !” DươngThuần Miễn trong lòng kinh hãi, không biết Dư Tư Giáng ý muốn như thếnào, nhưng cũng không tiện lập tức phủ nhận, chỉ im lặng không lêntiếng, tự nhiên tránh không được bị cha mẹ Dư Tư Giáng răn dạy một chút. Buổi chiều, Dương Thuần Miễn làm xuất viện thủ tục cho Dư Tư Giáng ,đưa cô về nhà tĩnh dưỡng.
Dư Tư Giángnằm ở trên giường nhà mình, Dương Thuần Miễn đưa cho cô một ly nước ấm.Dư Tư Giáng đột nhiên chảy nước mắt, Dương Thuần Miễn không khỏi cóchút rối trí “Tư Giáng, rất đau sao? Đều do anh ngày hôm qua nhỡ tay hại em!”
“ ThuầnMiễn, anh còn thích em không?” Dư Tư Giáng bức thiết hỏi, thấy DươngThuần Miễn không đáp, Dư Tư Giáng cắn môi đột nhiên nói:“ Thuần Miễn,chúng ta kết hôn được không? Về sau em nhất định làm vợ tốt, không chọcgiận làm anh tức giận, không nổi cáu lung tung.” Dương Thuần Miễn khôngbiết nên trả lời như thế nào, xem ra Dư Tư Giáng còn không biết anh đãcùng Ngưu Nhu Miên kết đôi . Đang lúc khó xử cự tuyệt như thế nào, Dư Tư Giáng còn nói thêm:“ Thuần Miễn, nếu anh cũng không thể đáp ứng lời em, em cũng không biết nên làm gì bây giờ , đồng sự cùng bằng hữu đều biết tin em muốn kết hôn. Hơn nữa lần này em xảy thai ……” Dư Tư Giáng lúcnày đã khóc không thành tiếng.
Trước mắtkhuôn mặt rơi lệ của Dư Tư Giáng cùng những giọt nước mắt đau lòng muốn chết của Ngưu Nhu Miên trong trí nhớ dần dần trùng hợp làm cõi lòngDương Thuần Miễn tan nát thống khổ. Nghĩ chuyện xảy thai của Dư TưGiáng cũng là chính mình một tay tạo thành, nỗi áy náy như xiềng xíchgắt gao xiết chặt tinh thần Dương Thuần Miễn làm cho anh ngay cả hô hấp đều nặng nề như thế.
Buổi chiều thừa dịp Dư Tư Giáng ngủ , Dương Thuần Miễn gọi di động cho Bạch thiếu gia .“Nhu Miên, cô ấy …… Thế nào?”
“Dương Thuần Miễn, tôi từng nói qua, tôi chỉ có thể nhìn cô ấy hạnh phúc, mà tôicũng nghĩ rằng cô ấy có thể cùng anh đạt được hạnh phúc lớn hơn nữanên ta mới nhịn đau bỏ điều mình yêu thích đem cô ấy giao cho anh. Côấy trong đêm tuyết, sợ anh tìm không thấy cô nên đứng ở trong tuyếtđợi anh mấy giờ liền. Gọi di động tới hết pin, ở Duyên đối diện chờanh đến khi quán đóng cửa, cái đồ vương bát đản nhà anh còn có mặt mũihỏi cô ấy thế nào? Anh bây giờ đang ở đâu ?”
“Tôi ở……trong nhà Dư Tư Giáng , cô ấy chảy …… Bị bệnh. Bây giờ tôi còn chưa thểđi gặp Nhu Miên.” Dương Thuần Miễn nói tối nghĩa, nghe được Ngưu NhuMiên vì anh như thế, từng tế bào toàn thân anh đều lộ ra vô tận đauđớn.
“Chỉ là Dưtiểu thư sinh bệnh sao? Anh đã căng thẳng về Dư tiểu thư như vậy mà xemnhẹ Nhu Miên, tôi nghĩ ở trong lòng anh đã có đáp án cuối cùng. Anh làchất độc trên người Nhu Miên, nếu cô ấy trúng độc chết, tôi tình nguyệntẩy xương trị độc cho cô ấy, thậm chí mất mạng của mình. Từ đêm hôm quatôi đã thay đổi suy nghĩ, hiện tại tôi nghĩ mình so với anh cũng có năng lực cho cô ấy hạnh phúc. Tôi không muốn nhiều lời , anh hãy tự lothân.” Lúc này Ngưu Nhu Miên từ phòng ngủ đi ra nhìn thấy Bạch thiếu gia cắt điện thoại thì chần chờ hỏi:“Là Thuần Miễn gọi điện thoại đến?”
“Đúng vậy.Anh ta lo lắng ngày hôm qua em sinh bệnh, cho nên gọi điện thoại lạiđây. Anh ta có chút việc gấp nên bây giờ còn chưa thể đến gặp em.” Bạch thiếu gia sợ nói thật Dương Thuần Miễn lúc này đang ở trong nhà Dư TưGiáng thì Ngưu Nhu Miên chắc càng thập phần thương tâm, mà nếu khôngbiểu lộ thích đáng bề sự quan tâm của Dương Thuần Miễn đối với cô thì cô chắc càng đau khổ, bởi vậy cẩn thận lựa lời .
“Anh ấy ởchỗ Dư Tư Giáng à?” Nữ nhân đều có trực giác, thấy Bạch thiếu gia khôngđáp, Ngưu Nhu Miên không nói một lời quay trở lại trong phòng. Bạchthiếu gia đi sau Ngưu Nhu Miên, đột nhiên đỡ lấy vai Ngưu Nhu Miên xoayngười cô lại đối mặt với anh. Thâm tình lâu ngày chôn dấu rốt cục khôngthể kiềm chế được nữa “Nhu Miên, từ trung học anh đã thích em. Hãy đểcho anh yêu em đi, hãy quên Dương Thuần Miễn làm cho em đau lòng đi,quên anh ta đi!” Bạch thiếu gia kích động đem Ngưu Nhu Miên đang ngâyngười ôm chặt vào trong lòng, dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu Ngưu Nhu Miênchân tình nói:“Anh không bao giờ có thể nhìn em vì Dương Thuần Miễn màphải chảy thêm một giọt nước mắt, mỗi giọt nước mắt đều khía sâu vàolòng anh. Nhu Miên, quên anh ta đi. Mà biện pháp tốt nhất để quên mộtngười chính là thử yêu một người khác!”
“Quên đi Thuần Miễn? Tôi có thể quên Dương Thuần Miễn kia ở trong đêm bình an bỏ mặc tôi để ở bên Dư Tư Giáng sao? Có thể sao?”
“Em có thể!Hết thảy những gì hôm nay đều trở thành quá khứ của ngày mai. Em nhấtđịnh có thể, anh sẽ cho em hạnh phúc để không rảnh mà nhớ lại anh ta,xóa đi dấu vết đã của anh ta đã từng tồn tại trong lòng em. Hơn nữa ……trong đêm qua anh ta đa lựa chọn giữa em và Dư tiểu thư .”
Cả người Ngưu Nhu Miên cứng đờ, tạm dừng một lát rồi nhẹ giọng nói:“Hãy để cho em thời gian suy nghĩ.”
Bạch thiếugia nói về Dư Tư Giáng quanh quẩn trong đầu Dương Thuần Miễn không tan,vẻ mặt đau lòng muốn chết hôm qua của Ngưu Nhu Miên, còn có anh vô tìnhlàm ngã Dư Tư Giáng khiến cho cô ấy bị xảy thai, không cảnh nào khônglàm đau đớn Dương Thuần Miễn khiến cho lòng anh bị nhiễu loạn. Dư TưGiáng nhìn Dương Thuần Miễn ở dưới lầu vốn không hút thuốc nhưng lúc này lại tựa vào tường hung hăng nhả khói thuốc mà trong lòng cũng mâu thuẫn khác thường rồi kéo căng rèm cửa sổ.
Ngưu NhuMiên trằn trọc một đêm, nghĩ đến lời thổ lộ của Bạch thiếu gia, lại nghĩ đến Dương Thuần Miễn kia làm cho cô vừa yêu vừa hận mà không biết nênlàm thế nào cho phải. Vì khó có thể ngủ say ban đêm, Bạch thiếu gia tiều tụy và mỏi mệt, sự bày tỏ muộn màng mà đột nhiên khiến cho anh đối với câu trả lời thuyết phục của Ngưu Nhu Miên có vài phần sợ hãi. Lúc nàychỉ cách một cửa phòng mà giống như cách nhau một thế giới, còn bên kiacánh cửa đến tột cùng là thiên đường hay là địa ngục? Chỉ có câu trả lời thuyết phục ngày mai mới có thể mở ra thế giới này.
Đây là một đêm mà không ai ngủ được.
Trải quatrắng đêm thống khổ vật lộn, buổi sáng Dương Thuần Miễn rốt cục khó khăn cho Dư Tư Giáng câu trả lời thuyết phục, anh sẽ nhanh chóng cùng cô kết hôn làm Dư Tư Giáng vui sướng nhào vào trong lòng Dương Thuần Miễn.Dương Thuần Miễn lại không cảm giác hạnh phúc, chỉ có vô tận khổ sở,trước mắt là khuôn mặt vui cười tức giận mắng mỏ dần dần mơ hồ đi xa của Ngưu Nhu Miên.
Sáng sớm,Ngưu Nhu Miên nhìn thấy Bạch thiếu gia cũng một đêm không ngủ chờ đợi cô trả lời thuyết phục cho Bạch thiếu gia, cô suy sụp nói với Bạch thiếugia:“Tôi không cam lòng, thật sự không cam lòng. Tôi muốn gặp mặt anhta, nghe chính mồm anh ấy nói với tôi từ bỏ ước hẹn tình yêu của chúngtôi. Nếu không tôi không tin, cũng không nguyện tin tưởng!” Bạch thiếugia ánh mắt buồn bã, thở dài “Em yêu anh ấy có lẽ cũng giống như tôi yêu em, đều là chính mình cũng không cách nào làm chủ chuyện tình. Muốn tìm anh ấy thì cứ đi tìm đi. Không thể yêu được em là nỗi xót xa của anh.Chỉ cần em cần ta, chỉ cần anh còn sống thì anh sẽ từ bất kỳ ngõ ngáchnhỏ nào chạy tới bên cạnh em. Không, có lẽ lúc em đến nói với anh thìanh cũng đã như một người đã chết mà không cách nào thoát khỏi oán niệm. Chỉ cần em cần anh thì chính anh ở dưới phần mộ cũng sẽ nghe được tiếng em gọi tên anh.”
“Bạch thiếu gia!” Ngưu Nhu Miên khóc ngã vào trong lòng Bạch thiếu gia.
“Nhu Miên,đừng khóc, anh nói rồi, nước mắt của em sẽ làm tổn thương trái tim củaanh. Cho nên, đừng khóc nữa, được không?” Bạch thiếu gia yêu thương launước mắt cho Ngưu Nhu Miên.
Ngưu NhuMiên cự tuyệt mọi nguyện vọng của Bạch thiếu gia, một mình đánh xe trởlại nhà ở. Khi vào phòng Dương Thuần Miễn nhìn thấy vòng cổ vỏ quýt,bộ lễ phục dạ hội màu đen trong tủ quần áo cùng với hết thảy từng dấuvết, cô tin tưởng vững chắc Dương Thuần Miễn chắc chắn sẽ có giải thích . Nhưng khi liếc mắt thấy trên đầu giường có bông hồng đã khô héo thìtrong lòng đột nhiên cảm thấy điềm xấu.
Dương ThuầnMiễn liên tục bận rộn hai ngày, cùng buổi sáng đó mệt mỏi trở lại nhà ở. Khi vào phòng mình vừa vặn nhìn thấy Ngưu Nhu Miên xuất thần cầm bônghồng héo. Hai người ngoài ý muốn gặp lại đều liền ngẩn ra, lập tức trong phòng lâm vào yên lặng. Sau một lúc lâu, hai người trăm miệng một lờinói:“Nhu Miên [ Thuần Miễn ]!”
“Em nói trước đi!” Dương Thuần Miễn nói.
“Em muốnnghe anh giải thích về đêm bình an, anh nhất định có chuyện muốn nói với em.” Ngưu Nhu Miên khẩn trương ngừng thở, tâm tình hoàn toàn thấp thỏm. Dương Thuần Miễn cắn môi đau lòng, hai tay nắm chặt muốn nói “Anh đãquyết định cùng Dư Tư Giáng ở một chỗ !” Nhưng mà lời nói mắc nghẽn ở cổ họng không thể nói ra , cuối cùng chỉ nói ba từ tối nghĩa :“Thực xinlỗi!”
Ngưu NhuMiên bỗng nhiên đứng dậy, nhìn thẳng Dương Thuần Miễn lớn tiếngnói:“Trong tình yêu của tôi không có từ thực xin lỗi, chỉ có yêu vàkhông thương!” Thấy Dương Thuần Miễn đau khổ nhắm mắt lại. Dương ThuầnMiễn có khả năng sắp nói ra câu trả lời cuối nhưng lại làm cho Ngưu NhuMiên cảm thấy nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có , cô run giọnghỏi:“Dương Thuần Miễn, anh chỉ cần trả lời tôi một câu, anh còn yêu tôikhông?” Ngưu Nhu Miên đột nhiên cao giọng lớn tiếng lặp lại:“Còn yêukhông?”
Dương ThuầnMiễn cảm thấy trái tim co thắt lại đau đớn, nhìn đôi mắt khẩn thiết của Ngưu Nhu Miên , anh giống như dùng hết sức lực toàn thân chỉ nặng nềnói ra một câu:“Anh muốn cùng Dư Tư Giáng kết hôn !”
Tâm tìnhNgưu Nhu Miên rong khoảnh khắc hóa thành tro bụi , mặt mày tái mét,chẳng nghĩ gì được nữa. Trái tim trong nháy mắt ngừng đập , tư duy đôngcứng lại, những lời này làm cô đau đầu muốn nứt ra. Lập tức Dương ThuầnMiễn đau xé ruột xé gan nói ra lời “Chúng ta chia tay đi”, Ngưu Nhu Miên thoáng như không nghe thấy, chỉ thất thần ngây ngốc nhìn miệng DươngThuần Miễn đóng mở khi nói. Sau một lúc lâu, Ngưu Nhu Miên mới như tỉnhlại từ trong mộng, hung hăng cấu mình một cái, nhưng lại cấu đến chảyra máu, Dương Thuần Miễn thấy vậy mà mũi cay xót. Ngưu Nhu Miên lập tứckhôi phục thái độ bình thường, tựa như từ trước tới giờ mà khẽ rặn ranụ cười mỉm, nói thật tự nhiên:“Thật không biết xấu hổ! Anh dám tranhtrước câu thoại trong kịch của tôi!” Nói xong liển xoay người rời đi.Vừa mới ra đi, Ngưu Nhu Miên tựa hồ lại nghĩ tới điều gì nên quay trởlại đi đến trước mặt Dương Thuần Miễn thì dừng lại oán hận nhìn DươngThuần Miễn. Sau đó mạnh tay tát một cái lên gương mặt lốm đốm những vếtthương của Dương Thuần Miễn “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi đã quên chúc mừng anh phải kết hôn !” Nói xong, Ngưu Nhu Miên dứt khoát xoay người, ngựccảm thấy hít thở không nổi, cố nén nước mắt theo quán tính mà bỏ đi.Không hề quay đầu, cố gắng điều khiển đôi chân nặng nề của mình bước đicho đến khi xoay người sang chỗ khác mới tùy ý để nước mắt chảy xuống.Muốn quay đầu lại nhìn Dương Thuần Miễn một lần cuối cùng, nhưng rốtcuộc đến liếc mắt một cái cũng không có dũng khí, cứ vô ý thức mà đitới. Mà tích tắc Ngưu Nhu Miên xoay người kia thì nỗi đau khôn cùng đâmxuyên đáy lòng Dương Thuần Miễn. Cơn mỏi mệt từ xương cốt toát ra. Cảmgiác tuyệt vọng quanh quẩn trên không, anh cứ như vậy nhìn Ngưu Nhu Miên đi ra khỏi cuộc sống của mình ……
Thứ hai, hết thảy lại khôi phục bình thường, lúc Dương Thuần Miễn đi đến toàn cao ốc thì lại nhớ tới khi chờ đợi ở thang máy cùng Ngưu Nhu Miên ngẫu nhiêntâm tình. Nhưng suốt một ngày anh không nhìn thấy Ngưu Nhu Miên. Thứ ba, anh rốt cục nhịn không được bèn chạy tới công ty của Bạch thiếu giathì lại nghe viên chức nói cô cùng Bạch thiếu gia đã hai ngày không đến công ty . Dương Thuần Miễn cầm lấy điện thoại rồi lại thất vọng buôngxuống, anh còn có tư cách quan tâm tới cô sao? Đáp án đã khẳng định ,không có!
Dư Tư Giángthân thể khôi phục không tệ cũng dần dần tươi cười, đây là điều duy nhất Dương Thuần Miễn cảm thấy vui mừng . Thứ tư sau khi tan sở, DươngThuần Miễn quyết định đưa cô ấy về nhà thu dọn để đưa Dư Tư Giáng đếntạm thời chăm sóc cho cô. Khi anh trở lại chỗ ở quen thuộc thì phát hiện trên bàn một phong thơ bèn khẩn trương cầm lấy.
“Hoàng Hoàng, tôi đã gián tiếp hiểu biết đại khái sự việc, lúc này tôi chỉ có thể tặng cho anh một phương trình:
Nam nhân thông minh + nữ nhân thông minh = lãng mạn
Nam nhân thông minh + nữ nhân ngu dốt = tình yêu
Nam nhân ngu dốt + nữ nhân thông minh = kết hôn
Nam nhân ngu dốt + nữ nhân ngu dốt = mang thai
Thật khôngbiết anh là ngu xuẩn, hay là thông minh. Đáp án chính là, anh và Dư TưGiáng ở cùng một chỗ liền biến thành nam nhân ngu dốt, theo tôi ở cùngmột chỗ chính là nam nhân thông minh. Có điều xem ra hiện tại rốt cụctrong việc anh sẽ làm nam nhân thông minh hay nam nhân ngu dốt thì vẫn không biết bởi quyết định cuối cùng là thông minh hay ngu xuẩn.
Nghe nói môn thống kê đã thực hiện việc thống kê tuổi thọ nam nhân . Tuổi thọ namnhân độc thân so với nam nhân đã kết hôn thì ngắn hơn, nhưng khi namnhân kết hôn thì lại càng muốn chết! Chu Đức Dung cũng nói, nam nhântrước hôn nhân không có khả năng hiểu biết nữ nhân, chờ sau khi kếthôn mới biết thì cũng đã không còn kịp rồi. Cho nên tôi chỉ có thể vìanh mà đồng tình nhỏ một giọt lệ ! Ôi, tôi không mang khăn tay, quênđi!
Tôi thíchheo, heo bị lở mồm long móng ; Tôi thích bò, bò bị bệnh bò điên; Tôithích gà, gà bị cúm gia cầm ; Tôi thích gấu mèo, nó đang tuyệt chủng ;Tôi cũng thích chó, vậy anh đi chích vắc-xin phòng bệnh chó dại đi! Tavẫn không rõ là cái gì làm cho anh chấp nhận bản thân không muốn kết hôn với tôi? Trải qua một đêm tự hỏi, tôi rốt cục hiểu được , cái này cũnggiống như để cho chó đuổi theo mình thì không thể ra khỏi ô tô . Anhthật sự là tính của chó không thay đổi a! Hãy xem, năm nay là năm chó,tôi xem anh còn sống được thì rất vui mừng. Hãy nhớ hãy còn phải vài lần đến bệnh viện, đầu của anh lại bị đánh vài lần, anh sẽ còn chuyểnviện,đến bệnh viện Khải Trí! Có người nói nam nhân cùng chó khác biệt ở chỗ, sau một năm sau mà chó nhìn thấy anh thì vẫn vui mừng, còn namnhân thì không. Sự thật chứng minh, anh ngay cả chó cũng không bằng. Cho nên tôi cảm thấy, ở cùng anh thật đúng là không bằng nuôi một con chó.Haizz, chúng ta đời trước đã tạo nên cái nghiệt gì mà bị tai nạn xe cộngoài ý muốn như vậy — rồi gặp nhau! Mấy vị tiền bối của anh nhất định là Tiểu Bạch Tử, đại biểu hiệp hội bảo vệ động vật tìm tôi cho ý kiếnnhư vậy.
Ngoài ra,chính là chỗ đó của anh quá kém, trước nặng sau nhẹ phải rộng trái chật, sau khi dùng xong thực không thoải mái luôn làm cho tôi ngủ một giấcđến hừng đông. Điều này làm cho tôi rất buồn , trước khi ngủ cũng không dám uống nhiều nước. Mấy ngày hôm trước ở thôn nam tôi đã quen một soái ca, tên của anh ấy là Người khác. Anh ta tài nghệ cao siêu, giá cả hợplý, cùng đi không hề lừa dối cho nên tôi quyết định đi cùng Người khác.Nhưng anh đừng nghĩ đến tôi, dám nghĩ tới tôi thì tôi một cước đạp chếtanh!
Cám ơn trờiđất! Tôi lại có cơ hội yêu một lần nữa . Kỳ thật suy nghĩ một chút, tôi vứt bỏ anh đi cùng Người khác thì anh tổn thất lớn! Xinh đẹp như tôithì lại không thông minh bằng, thông minh như tôi thì lại không xinhđẹp bằng! Biết quan tâm săn sóc như tôi thì lại không nấu cơm giỏi, nấu được cơm như tôi thì lại không săn sóc bằng! Có đau lòng không? Haizz, tật xấu của anh thật đúng là nhiều, không bằng cứ nằm ở bệnh việntrường kỳ điều trị còn có thể tiết kiệm chút tiền.
Cuối cùngdùng một câu danh ngôn trên mạng internet để tổng kết tình yêu chúng ta thì phải là, chúng ta tình yêu liền giống như đại tiện. Cố sức dùng mấy phút đồng hồ để cho ra , xả nước lại chỉ cần vài giây đồng hồ; Mà mộtkhi xả nước xong liền đi không quay lại; Cố gắng nữa thì cuối cùng chỉcòn lại có mấy cái rắm mà thôi. [Sun: Cái câu danh ngôn này, ta bấn ==|||]
Tôi nhẹ nhàng đến, cũng như tôi nhẹ nhàng đi, để lại một cái rắm thối, lướt qua một chuồng xí .FAREWELL!”
Dương Thuần Miễn lật tờ thứ nhất lên tiếp tục đọc:
“Nếu cuộcsống tựa như một cái chăn, như vậy tình yêu liền giống sợi vải trongchăn. Có đôi khi anh có thể thấy được, nhưng là phần lớn thì đều giấu ởtrong chăn, mà đúng là những sợi vải này làm cho chăn chắc chắn dùngbền. Tôi đã không ngừng truy vấn ‘Anh yêu em không’, hiện tại mới pháthiện kỳ thật yêu vốn là như những sợi vải chăn kia. Không cần hỏi ramiệng, tuy rằng chúng ta không có khả năng lúc nào cũng nhìn đến nó,nhưng mà nó lại thật sự tồn tại , dụng tâm có thể cảm giác được nó.
Tình yêu làmột chuyện cổ tích tuyệt vời, đến bây giờ tôi vẫn cảm giác chính mìnhtừng hạnh phúc như vậy thì sao lại xa xôi mà không đúng sự thật. Tôiluôn luôn nghĩ rằng mình là lòng bàn anh, cũng là mu bàn tay anh? Trongtruyện Công chúa Bạch Tuyết , ai là hoàng tử của tôi? Cho đến hôm naytôi rốt cục hiểu được, Dư Tư Giáng mới là người mà anh vẫn muốn ủ ấmtrong lòng bàn tay, mà tôi lại là mu bàn tay chịu lạnh lẽo bảo vệ anh.Mà trong truyện cổ Công chúa Bạch Tuyết , tuy rằng anh là hoàng tử,nhưng công chúa lại không phải là tôi.
Đời người có rất nhiều chuyện không thể thỏa mãn , tình yêu cũng không phải là vĩnh viễn cùng nhau gắn bó. Sao anh ngốc như vậy , không thể nhận ra tìnhyêu của tôi đối với anh. Tình yêu, có lẽ chính là chúng ta duy nhất mộtlần yêu nhau. Có thể anh cảm thấy tôi tùy hứng, thích tiền, thích trêuchọc người khác, là nữ nhân không đáng yêu. Kỳ thật, kỳ thật, tôi chỉlà khoác áo ma quỷ áo ra bên ngoài thiên sứ. Kỳ thật, tôi ở trước mặtanh là trong suốt với tầng tầng lớp lớp tâm sự của mình. Anh có từngdụng tâm tách bỏ lớp vỏ bọc của tôi, nhìn thấu tâm sự của tôi, thực sựliếc mắt nhìn tôi lấy một cái, chỉ e là chẳng hề liếc mắt đến một lần?
Kẻ bất hạnhnhất là người không biết hạnh phúc của mình thực sự thuộc về đâu, cóngười lại nhầm lẫn coi hạnh phúc của người khác cứ như thể do chính mình theo đuổi. Kết quả là bất kể có làm được hay không thì vẫn là bất hạnh . Cũng giống như tình yêu , rất nhiều người luôn luôn cảm thấy khôngphải phù hợp nhất với mình, kết quả là lại bỏ lỡ người thích hợp nhấtcủa mình. Tôi chưa chắc đã là nữ nhân thích hợp của anh, chỉ hy vọngsự lựa chọn lần này của anh là người thực sự anh cần . Có đôi khi, thứ tốt đẹp gì đó thường thường liền xuất hiện khi anh chịu quay đầu nhìnlại dù chỉ giây lát. Nhưng mà tôi không hy vọng, sau khi tôi đi xa thìanh mới nhìn rõ mình đối với tình cảm của tôi. Đó là sự đau xót củaanh, đồng thời cũng là bất hạnh của tôi. Nhưng thường thường người tachỉ có vào lúc đã đi xa mới có thể đem từng đoạn tháng ngày quá khứđể nhìn rõ ràng nhất. Tôi nghĩ, có lẽ tôi và anh khác nhau ở chỗ tôi có thể vào lúc tình yêu đến thì nghênh đón nó với khuôn mặt tươi cười,mà lúc đó anh lại thường tỉnh tỉnh mê mê chỉ có thể vào tình yêu đã rời đi thì mới nhìn theo bóng dáng cô độc thương tâm. Ngươi nhất định, nhất định không được hối hận hôm nay từ bỏ tôi, nếu không tôi sẽ không thathứ cho anh!
Ta hiện tạimới cảm nhận được sâu sắc câu nói kia, từ bỏ một người thực sự yêu mình cũng không đau đớn. Từ bỏ một người mà mình thực sự yêu mới là thốngkhổ, yêu phải một người không yêu mình lại càng khốn khổ. Nhưng dù vậy, anh đã cho tôi niềm vui, cũng là niềm vui lớn nhất trên đời. Có lẽ ngay từ đầu đã nhất định tình yêu chúng ta không có duyên phận đơm hoa kết trái, nhưng mà tôi không hối hận từng cùng anh sống một thời gian.Bởi vì tôi hiểu đối xử tình yêu tử tế thì cho dù nó đã thành mảnh vụntrong lòng , nó cũng từng là dấu vết hạnh phúc. Lúc yêu thì tin tưởngnghiêm túc, lúc chia tay thì dứt khoát sòng phẳng, đó là ta, Ngưu NhuMiên. Khi hoa tàn không đau lòng bởi vì đã nở. Lúc chia tay, tôi khôngoán hận bởi vì đã yêu. Tôi từng mất đi cái gì chăng? Không, tôi đã giành được một phần tình yêu mà không có mất đi gì cả.
Tôi trướctiên tìm biên tập thanh toán tiền nhuận bút, hơn nữa còn tiền lương của tôi, còn cả tiền thắng cuộc với anh cũng vừa đủ cho chúng ta mua bộâu phục anh mặc ở chỗ Duyên Đối Diện khi mới gặp lần đầu. Tôi vẫn cònthích lúc mới gặp anh, có lẽ cuộc đời của tôi cho dù ở đâu, đi tới nơinào, cũng sẽ không thể tránh thời điểm trong nháy mắt trở lại chúng tagặp nhau.
Hiện tại tôi lại trở nên hai bàn tay trắng, may mắn trong tay còn vé xe lửa. Điệnthoại di động anh đưa đã trả lại cho anh, tình yêu của tôi đã khép lại.Tấm ảnh của anh tôi mang đi, mỗi khi nhìn lại tấm ảnh này tôi lại nghĩ,nếu như tôi ở trong mắt anh vẫn thuần túy chỉ là đứa trẻ thì có lẽ giờphút này người sắp trở thành tân nương của anh chính là tôi, ngườitrong lòng anh vĩnh viễn quan trọng nhất chính là tôi! Tuy rằng tôi vẫn không chịu thừa nhận, nhưng hiện tại tôi không thể không nói, đối vớitôi không công bằng nhất chính là, sau khi tôi biết anh, trong lòng anhlại sớm cho cô ta tiến vào! Tôi hiện tại mới hiểu rằng, trên thế giớichuyện tốt đẹp nhất không phải vào mùa đông được anh ôm cho ăn kem ly,mà là tôi yêu anh thì anh cũng yêu tôi.
Hôm Noeltuyết rơi, tôi trăm ngàn lần cầu xin anh trở lại bên tôi. Nhưng cuốicùng tôi phát hiện, nểu thuộc về tâm hồn anh thì cho dù rất xa, tronglòng đều có anh. Nếu không thuộc về anh thì cho dù gần trong gang tấc,cho dù cách núi cao vĩnh viễn đều không nghe được tiếng kêu trong lònganh. Khóa tâm túi tôi đã tháo xuống , rốt cuộc tôi không khóa được tâmhồn anh, có lẽ căn bản tôi cũng không từng khóa nổi.
Về sau nếukhông thể vì anh chuẩn bị bữa tối chờ anh trở về, nếu không thể sau bữacơm chiều chơi xấu anh, khi dễ anh, nếu không thể gọi anh là Hoàng Hoàng thì cũng sẽ không nhìn thấy vẻ đáng yêu bực mình của anh. Mà nguyệnvọng cả đời của kiếp này vĩnh viễn cùng nhau sinh nhật xem ra cũng sẽkhông thực hiện được, thầy bói của tôi quả nhiên không chuẩn. Hiện tạiđiều tôi có thể làm chỉ là nhớ kỹ thứ nên nhớ, quên điều nên quên , chỉnhìn cái của ta, không xem thứ ta không có.
Lúc này tôitrằn trọc bồi hồi đau khổ trong lựa chọn. Tôi nghĩ, nghĩ mãi có nên gặpmặt anh một lần cuối cùng, nhưng mà tôi lại sợ. Tôi sợ trái tim mình sẽlại một lần nữa ở trước mặt anh tan nát, vì thế tôi lựa chọn cứ thế rờiđi. Cuối cùng, anh vẫn là đã đánh mất tôi, mà lúc này tôi cũng biết anhsẽ không tìm đến tôi, sẽ không. Nhưng mà, nhưng mà, nếu có một ngàyanh ở trong đám đông nhìn thấy tôi, anh có thể theo như lời anh nói chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng của tôi sao? Có thể sao?
Never stopsmiling, not even when you’re sad, someone might fall in love with yoursmile. Tôi rất muốn đem nụ cười lưu lại cho anh, người làm thương tổntôi nhiều nhất. Nhưng mà Thượng Đế lại để tôi gặp anh vào thời điểm sailầm , trên khuôn mặt tươi cười của tôi vẫn là nhịn không được mà rớtnước mắt. Mà lúc này tôi không cẩn thận để nước mắt chảy xuống, khôngphải vì anh, chính là bởi vì tôi vĩnh viễn không muốn quên anh là ai.Kiếp sau nếu tôi còn nhớ rõ anh, có chết tôi cũng muốn cùng anh ở mộtchỗ! Nhưng mà anh còn có thể nhớ rõ từng yêu tôi sao? Có không?” Trênlá thư là dấu vết những giọt lệ, Dương Thuần Miễn gắt gao nắm chặt thư,tay không ức chế nổi mà run rảy, cảm giác thân thể không thể di động nửa bước, cứng ngắc đến không còn biết gì nữa. Tất cả mọi thứ đều trốngrỗng.
Không biếtqua bao lâu, tay chân Dương Thuần Miễn rốt cục có thể nhúc nhích, anhcầm lấy di động trên bàn, chỉ thấy di động mở ra tấm ảnh chụp đúng làlúc trước hai người giả đầu heo đầu chó mà chụp, trong lòng đau xót lậptức buông ra. Anh cẩn thận mở khóa tâm túi của Ngưu Nhu Miên , mở tờgiấy bên trong , chỉ thấy mặt trên viết:“Mình yêu nhất ăn mì DươngXuân, yêu nhất Dương Thuần Miễn! Yêu, thật yêu!” Dương Thuần Miễn đemtúi khóa tâm lộn ngược ra, kinh ngạc nhìn thấy trong thành túi thêu dàyđặc tên của mình. Anh tháo khóa tâm túi của mình xuống, dùng kéo láchvào miệng túi mở ra, bên trong cũng có hé ra tờ giấy nhỏ, mặt trên chỉcó một câu:“Vĩnh viễn yêu mì thịt bò, được không?”
Dương ThuầnMiễn lúc này đau lòng sớm chết lặng, lấy ra một cái thùng, đem tất cảmọi thứ của Ngưu Nhu Miên để vào, di động, vòng cổ vỏ quýt, sáu đóa hoa hồn, nhãn đầu chó đầu heo, đĩa CD phim Lốc xoáy, cà rốt, lễ phục dạhội, áo sơmi Bắc Đại, quần lót tình lữ, túi khóa tâm, nhìn thấy trêntường Ngưu Nhu Miên buộc quả bóng anh thổi, khi anh xả khí thì bên trong rơi ra vụn giấy hợp lại thành sáu chữ “Tôi hướng tình yêu đi tới”.Trước mắt Dương Thuần Miễn mơ hồ lại hiện lên nụ cười của Ngưu Nhu Miên làm cho anh trọn đời khó quên. Trong đầu quay về là câu nói “Mà lúcnày tôi không cẩn thận để nước mắt chảy xuống không phải vì anh, chínhlà bởi vì tôi vĩnh viễn không muốn quên anh là ai.” Dương Thuần Miễnbụng đau quặn lại, tùy ý nhớ lại mọi thứ, một giọt nước mắt rơi xuốnglòng bàn tay.
Tình yêu cókhi giống như cà rốt, cũng cần nước mắt mới có thể hoàn thành . Điềukhác là, cà rốt kích thích cho mắt, mà tình yêu lại làm thương tổntrái tim.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]