Buổi tối,Dương Thuần Miễn nhàm chán ngồi ở phòng khách xem TV, không bao lâu thấy Ngưu Nhu Miên cúi đầu từ trong phòng đi ra, đặt mông ngồi vào bên người Dương Thuần Miễn.“Bọn họ nói tôi viết văn đáng khinh, còn nói tôi cưỡng gian ngôn ngữ dân tộc.” Dương Thuần Miễn thấy Ngưu Nhu Miên như muốnkhóc, vội vàng an ủi:“Cưỡng gian cũng tốt, như vậy mới có thể sinh đứanhỏ, mới có thể sinh ra ngôn ngữ mới. Đây là sự đổi mới ngôn ngữ vĩ đạicỡ nào à!”
Ngưu NhuMiên nhìn Dương Thuần Miễn cả người bị thương, đầu mang băng gạc lúc này an ủi cô, trong lòng có một loại cảm giác vui vẻ kỳ lạ, buồn chán lúctrước không cánh mà bay, nhìn chàng trai đáng yêu trước mắt này cũngkhông thể không cười lên tiếng.
“Hoàng hoàng, giúp tôi thổi bong bóng đi.” Ngưu Nhu Miên đề nghị nói.
“Bong bóng?” Dương Thuần Miễn không nhớ có mua bong bóng lúc nào à, nghĩ lại, sẽ không phải là cái bao cao su kia chứ?!=_=|||
Quả nhiên,thấy Ngưu Nhu Miên xách một hộp bao cao su màu sắc rực rỡ đi ra. MặtDương Thuần Miễn bắt đầu dần dần đỏ lên, nhưng mà Ngưu Nhu Miên vẻ mặtlại tự nhiên, không thấy chút xíu xấu hổ. Kỳ thật lúc Ngưu Nhu Miên duhọc ở Đức, căn tin thường xuyên phát bao cao su cho sinh viên, hơn nữaĐức người ta đặc biệt thích tặng bao cao su, cho nên cô đã nhìn quen lắm rồi. Ngưu Nhu Miên thấy trên mặt Dương Thuần Miễn đỏ ửng, trêu ghẹonói:“Hoàng hoàng, đỏ mặt cái gì?”
Dương Thuần Miễn im lặng không nói, Ngưu Nhu Miên tinh thần phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mi-thit-bo-mi-duong-xuan/2694656/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.